''Thật sao? Thần thiếp muốn cái gì, Hoàng thượng đều sẽ đáp ứng?'' đôi mắt Diệp Tư Nhàn bừng sáng, gương mặt tái nhợt không đè nén được một sức lực thần kỳ.
''Trẫm là nhất quốc chi quân, miệng vàng lời ngọc''
''Được, vậy thần thiếp có thể nói?'' tròng mắt Diệp Tư Nhàn đảo tới đảo lui: ''Thần thiếp muốn về Giang Nam, muốn về thăm cha mẹ''
Vào cung ba năm, nàng không giờ khắc nào thôi nhớ nhung cha mẹ.
Nhiều lần sinh tử nàng muốn mau về thăm một chút, quyết không để ba năm ly biệt trước đây trở thành vĩnh biệt.
Một thoáng trầm mặc qua đi, Triệu Nguyên Cấp vỗ lưng nàng, thở dài.
''Được, trẫm đồng ý với nàng!''
''Thật sao? Hoàng thượng thật tốt!'' Diệp Tư Nhàn hưng phấn muốn nhảy dựng lên.
Chiêu Dương Cung nhẹ nhõm vui vẻ.
Thời khắc này Tây Hà Cung lại thanh lãnh hung ác nham hiểm, dù là trong cung ăn tết rất vui vẻ, cũng không mảy may ảnh hưởng.
Đại hoàng tử Triệu Trường Diên cầm sách trong tay quỳ trên đất, Hứa quý phi cầm cây thước trong tay, ngồi ngay ngắn trên chính vị, mặt mũi uy nghiêm.
''Đọc!''
''Hiểu kinh này khi nào ngươi học thuộc thì mới được đứng dậy!'' Hứa quý phi không chút lưu tình.
''Mẫu phi...''
''Đừng gọi ta là mẫu phi, ta không phải mẫu phi của ngươi!'' Hứa quý phi mặt lạnh tạnh.
Triệu Trường Diên dù sao vẫn là một đứa trẻ sáu tuổi, từ nhỏ lớn lên được mọi người vây quanh, chưa bao giờ thấy mặt mẫu phi lạnh như vậy, sợ phát khóc.
Hứa quý phi vừa sốt ruột, vung mạnh thước.
''Khóc!''
''Ngươi còn biết khóc, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung-hoan-hi-phan-1/4602081/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.