Nếu nhân gian có Địa ngục, Triệu Nguyên cấp cảm thấy đại khái chính là trông như đêm nay.
Trước kia xem sử sách, trong đó có anh hùng róc xương chữa độc, hắn cảm thấy chỉ thường thôi, nam tử hán đại trượng phu thì cái này có gì đâu phải khoác lác.
Nhưng lúc hắn cũng đang cắt thịt khâu lại chữa thương, mới phát giác anh hùng quả nhiên vẫn là anh hùng.
Dù hắn cũng không rên một tiếng nào, để Tề thái y và Phùng An Hoài phối hợp cúi đầu xuống, nhưng mồ hôi của hắn dường như thấm ướt chăn nệm.
Sáng sớm rạng đông, Tề thái y rốt cuộc cũng dùng kéo cắt chỉ thắt nút khâu.
''Khởi bẩm Hoàng thượng, vết thương đã xử lý tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn hẳn sẽ không nứt ra nữa, chỉ cần người bôi thuốc đúng hạn, một tháng là có thể khá lên''
''Ừm'' Triệu Nguyên Cấp từ từ nhắm mắt nằm trên giường, giọng khàn khàn phát ra một chữ.
''Cút ra ngoài, nếu dám nói một chữ nào ra, trẫm tru di cửu tộc ngươi''
Giọng nói khàn khàn hết sức lạnh lẽo, có trời mới biết hắn phí hết bao nhiêu khí lực mới kiềm chế được tâm tình muốn gϊếŧ thái y.
''Dạ, vi thần biết, vi thần cáo lui'' Tề thái y sợ chết khiếp rời đi.
...
Tiễn thái y, Phùng An Hoài đang định đi nghỉ một lát, căn dặn đồ đệ hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, có việc cần phải đến gọi hắn.
Nhưng lúc này Lục Vương gia tới, nhìn cũng là bộ dạng hết sức mệt mỏi.
''Hoàng thượng đâu?''
''Hoàng thượng ở bên trong, tối hôm qua vừa mới....Ài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung-hoan-hi-phan-1/4602066/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.