Thứ duy nhất đáng để vui là Hoàng thượng bảo nàng không hề giống Dư Tĩnh Dao.
Cho dù là dáng mắt giống nhưng ánh mắt cũng hoàn toàn khác biệt.
Một người là nhu tình như trước, giống trăng trung thu, một người...
Khục, Hoàng thượng hắn thế mà khen mắt nàng giống suối trong núi, còn nói trong con suối này đôi khi còn chiếu sáng những vì sao lấp lánh, có đôi khi là...đủ loại vui buồn hờn giận.
Hắn nói, lần đầu tiên gặp một nữ tử tĩnh như xử nữ là động thì như thỏ chạy, khiến người ta muốn dừng cũng không được.
''Hoàng thượng đây là nói hắn thích ta, quên sạch Dư Tĩnh Dao rồi?''
Xếp thư lại, Diệp Tư Nhàn tựa vào xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, đầu óc quá loạn, nàng phải chỉnh lý một chút.
Xe ngựa lắc lư ung dung nàng nhanh chóng ngủ, quên béng chuyện chỉnh lý.
Ngủ một giấc đến giữa trưa, mãi đến khi Triệu Nguyên Triệt bảo nàng đến khách điếm dùng cơm trưa, lúc này mới phát giác bản thân tới trưa rồi còn chưa làm được gì chỉ toàn ngủ.
...
Hành trình buồn tẻ.
Đảo mắt đã qua mấy ngày, dọc đường trừ ăn cơm, ở trọ thì cũng là đi đường.
Triệu Nguyên Triệt không giỏi ăn nói, Diệp Tư Nhàn hỏi gì thì y trả lời nấy, không hỏi thì y lẳng lặng cưỡi ngựa, có đôi khi đi phía trước đôi khi thì phía sau.
Đi qua nơi có phong cảnh tươi đẹp còn thấy y lấy sáo ngọc ra bắt đầu thổi nhạc khúc du dương.
Nam tử áo trắng ngọc thụ lâm phong nhẹ nhàng, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt thẹn thùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung-hoan-hi-phan-1/4602057/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.