Buổi tối mùa đông rất lạnh lẽo, mây đen nặng trĩu trên mái nhà, gió bấc gào thét cuốn lên bão cát cùng bông tuyết đập vào mái hiên.
Triệu Nguyên Cấp mặc áo choàng dày nặng màu đen bằng da chồn, sải bước đi trên đường cung, ven đường có cung nhân quỳ hành lễ, hắn làm như không thấy, sắc mặt âm hiểm đáng sợ.
Vì giang sơn bách tính, hắn có thể nhịn để đám lão thần kia chiếm cứ một phương vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân, chịu đựng bọn họ cản trở quốc gia đại sự đủ đường, chịu đựng bọn họ vì mưu cầu lợi lộc cho gia tộc mà hi sinh bát cơm của bách tính.
Cái gì hắn cũng có thể nhịn được, cũng chưa từng cảm thấy mất mặt khi phải nằm gai nếm mật.
Nhưng bây giờ có Nhàn Nhàn, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng cô nương này đúng là mang cho hắn quá nhiều nhẹ nhõm vui vẻ, không phải nịnh nọt lấy lòng, không nịnh bợ.
Cũng chỉ là niềm vui đơn giản, như ốc đảo trong sa mạc, ánh sáng chiếu trong bóng tối, như sự trong sáng thuần khiết duy nhất trong suốt hai mươi năm sống trong tranh đấu của hắn.
Triệu Nguyên Cấp siết chặt hai nắm tay rồi lại buông ra, hận không thể bóp nát hết các khớp xương trên tay.
''Chờ đó! Tưởng Thế Vân ngươi chờ đó cho trẫm!''
Hắn nhắm mắt lại hung hăng hít một hơi, trước khi rảo bước tiến đến Yêu Nguyệt Cung, thu lại hết mọi vẻ hung ác của mình, thay đổi thành trạng thái hiền hậu ôn hòa quan tâm chăm sóc như bình thường, mặt mũi bày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung-hoan-hi-phan-1/4602029/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.