''Thần thiếp biết sai rồi, nhưng Hoàng thượng, thần thiếp đều một lòng vì người, thần thiếp thật sự là quá nhớ người'' Dung phi bò qua ôm lấy chân Triệu Nguyên Cấp.
''Bởi vì nhớ trẫm, cho nên hạ độc trẫm sao? Hay là ngươi muốn sinh Hoàng tử?'' Triệu Nguyên Cấp đá một phát.
Dung phi ngơ ngẩn, thì ra Hoàng thượng biết tất cả mọi chuyện.
''Thần thiếp thật sự biết sai rồi, cầu xin Hoàng thượng tha thứ, từ nay về sau thần thiếp sẽ cấm túc ở Ngọc Chiếu Cung, chỉ cầu Hoàng thượng đừng đưa thần thiếp đi, An nhi mới hai tuổi, nó không thể không có mẫu thân'' Dung phi sụp đổ, nàng đã làm gì vậy chứ.
Trong mắt Triệu Nguyên Cấp hiện lên vẻ khinh miệt.
''Tống gia các ngươi...không phải vẫn luôn ghét bỏ Công chúa của trẫm sao? đưa một đứa con gái vào cung chưa đủ, còn đưa thêm một người nữa, nghĩ sẽ sinh được nhiều Hoàng tử?'' Triệu Nguyên Cấp chậm rãi tiến tới gần.
Dung phi lại cừng đờ người, không trách Hoàng thượng vẫn luôn không sủng hạnh Tống quý nhân, dù là lật thẻ để đưa người tới nhưng ngay cả đụng cũng không đụng tới mà trả về, còn nhục nhã hơn.
Dung phi ngồi liệt trên đất, không biết bao lâu mới lê thân thể cứng ngắc rời đi.
...
Quay lại Ngự thư phòng, Triệu Nguyên Cấp ngồi trước Ngự án, trước mặt đủ loại chứng cứ phạm tội của Tống gia.
Cảnh Thuận nguyên niên, Tống gia vì có công phù trợ phong Tam phẩm Hầu tước, còn chưa tới cuối năm đã trắng trợn mở rộng phủ đệ, bách tính nửa con phố đều bị bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung-hoan-hi-phan-1/4601994/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.