Bốn mươi lăm phút sau, cô bé Jennifer đi ăn sáng về. Vừa mới vào phòng, thấy quang cảnh như vậy cô sửng sốt:
- Mẹ làm gì thế kia?
- Mở hành lý! Con không nhìn thấy à? Bây giờ mẹ xếp lại như cũ. Ôi, tôi quên. Ông O'Connor, đây là con gái tôi, Jennifer.
- Nhưng mẹ mở tất cả ra làm gì?
- Hình như cậu Bob có nhét thứ gì đó vào trong các hành lý của mẹ con mình. Mà mẹ quên chưa hỏi, cậu có đưa con cái gì không đấy?
- Đưa con ấy ạ? Tại sao cậu lại đưa con? Nhưng mẹ mở cả va li riêng của con đấy ạ?
- Mớ tất - O'Connor vui vẻ đáp - Nhưng bây giờ thì xong rồi, tôi không thấy có thứ gì cả. Tôi sẽ xếp lại ngăn nắp cho cô bé. À, bà Sutcliffe ạ, tôi nghĩ bà nên dùng một chút gì đó. Để tôi gọi khách sạn mang thứ gì lên phòng nhé? Trà hoặc rượu Brandy pha Sôđa nào?
O’Connor bước về phía máy điện thoại.
- Nếu vậy, tôi xin một tách trà - bà Sutcliffe nói.
Gọi lấy trà xong, O'Connor xếp các thứ vào vào khéo léo đến mức làm bà chị của phi công Bob Rawlinson phải khâm phục.
- Bà mẹ ông nhận xét đúng đấy - bà nói.
- Mẹ tôi rất chú ý đến tính trật tự ngăn nắp của tôi.
Thật ra bà mẹ của O'Connor đã mất từ rất nhiều năm rồi, và tác phong ngăn nắp trật tự của ông ta hoàn toàn chỉ là học được trong thời gian làm việc cho Đại rá Pikeaway.
Làm xong công việc, O'Connor ho một tiếng trước khi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-vo-va-dan-bo-cau/147737/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.