Sáu tuẫn lễ sau, tại nước Anh, một người đàn ông trẻ tuổi kín đáo gõ vào cánh cửa phòng trong một ngôi nhà tại khu phố Bloomsbury ở thủ đô London. Đây là một căn phòng nhỏ. Một người đàn ông to béo, tuổi trung niên, đang ngồi ngủ gật trên chiếc ghế tựa. Tấm áo vét của ông ta nhàu nát và dính đầy tàn thuốc.
Mắt hơi hé mở, ông ta hỏi người trẻ tuổi mới đến:
- Thế nào?
Về cặp mắt của Đại tá Pikeaway, người ta đồn chúng không bao giờ mở hẳn, cũng không bao giờ nhắm hẳn. Một số người khác thì quả quyết rằng ông ta thật ra không phải tên là Pikeaway, và cũng chưa hề là Đại tá. Nhưng lời đồn đại thì tin sao được?
- Thưa Đại tá, ông Edmonson ở Bộ Ngoại giao đã đến. - Người trẻ tuổi nói rất khẽ.
Pikeaway không hề tỏ thái độ gì. Dường như ông ta vẫn còn ngủ.
- Cậu ta là bí thư thứ ba Sứ quán ta tại Ramat phải không nhỉ?
- Thưa, vâng. Đúng thế.
- Tôi nghĩ tôi cần tiếp cậu ta. - Đại tá hờ hững nói.
Đại tá Pikeaway ngồi lại cho ngay ngắn, rồi phủi qua loa tàn thuốc dính trên áo vét.
Khách bước vào. Edmonson cao lớn, tóc vàng, trong bộ âu phục hết sức lịch sự, đúng là một quan chức ngoại giao. Thái độ ông ta thận trọng, dè dặt, cũng lại đúng là do nghề nghiệp tạo nên.
- Đại tá Pikeaway, nếu tôi không lầm? - Khách nói. - Tôi được người ta cho biết là hai chúng ta nên gặp nhau trao đổi.
- Vậy ư? Mời ông ngồi.
Cặp mắt viên Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-vo-va-dan-bo-cau/147733/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.