9h sáng mùng 3 Tết, Bạch lão gia tử và Qúy lão gia tử ở quảng trường dưới chân núi Phượng Tê tổ chức một cuộc thi đấu diều khí thế hừng hực.
Ánh mắt Lục Dã dịu dàng nhìn cô gái nhỏ của anh, không nhịn được cong khóe môi.
Nam Vận bất mãn: ” Em muốn sự khẳng định của anh!”Trên đường về nhà, cô không nói câu nào, luôn cúi đầu nghịch tay mình.Cô ngẩng phắt đầu lên, ngạc nhiên nhìn anh.Con cháu hai nhà đều vô cùng hiếu thuận, tất cả đều đến quảng trường để cố vũ cho lão gia tử nhà mình.
Nói là thi đấu, nhưng hai vị lão gia tử đều không háo thắng, chỉ mang theo tâm trạng muốn vui đùa mà thả diều thôi.
Lục Dã nhẹ nhàng mở miệng, cũng dùng khẩu hình miệng đáp lại: ” Anh cũng yêu em.”
Thường nói khoảng cách sinh ra cái đẹp, cô vốn đã không có mỹ cảm* gì với Vương Mộng Kiều, sau khi vào ở cùng ký túc xá, độ mỹ cảm lao thẳng xuống số âm.Con diều Lục Dã mua cho Bạch lão gia tử to khủng, rộng 2m, dài 2m8, còn có hình vẽ Trương Phi mặt đen, trông vô cùng khí phách.
Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ con diều hình chim én kia, đuôi của chim én hình như bị kéo cắt một nhát, phần đuôi màu đen được chia làm hai bay phấp phới trong gió.
Trước khi cuộc thi bắt đầu, hai ông cụ làm nóng người trước. Bạch lão gia tử vốn đang ép đùi, chả biết ép kiểu gì mà dịch được đến bên cạnh Qúy lão gia tử, giọng điệu thấm thía hỏi: “Lão Qúy, ông nhìn thấy diều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-vay-ma-yeu-em/1031674/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.