Trước khi mẹ cô mất, điều bà lo lắng nhất là bà ngoại phát hiện ra mình đã bán chiếc nhẫn gia truyền.
Trong hơn mười năm, Nam Vận luôn giữ bí mật này cho mẹ cô. Trước đây, mỗi lần trở về Đông Phủ cô đều lo lắng bà ngoại sẽ đột nhiên nhắc tới chiếc nhẫn, mãi đến năm ngoái Dã Tử đưa nhẫn cho cô, cô mới yên tâm.
Tuy nhiên, điều cô không ngờ là bà ngoại đã biết chuyện kia.
Bà ngoại biết về nó khi nào?
Ông ngoại cũng biết phải không?
Tại sao họ chưa từng đề cập đến nó trước đây?
Nam Vận càng nghĩ càng choáng váng, ngồi ở trên giường lo lắng nhìn bà ngoại, trong lòng nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của bà như thế nào.
Bà cụ càng lo lắng, lại hỏi: “Sao con lại có chiếc nhẫn này?”
Nam Vận vẫn không biết nên trả lời như thế nào, hay nói đúng hơn là nên bắt đầu từ đâu, nên cô chỉ có thể hỏi bà ngoại trước: “Tại sao bà biết mẹ cháu bán chiếc nhẫn?”
Bà cụ thở dài ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn phỉ thúy trên tay cháu gái, chậm rãi nói: “Lúc mẹ cháu bán nhẫn, người mua là do ông sắp xếp. Chiếc nhẫn này trị giá nhiều nhất là 80 vạn, ông ngoại cháu đã cho mẹ cháu 150 vạn. “Nói đến đây, bà lại thở dài, “Mẹ cháu luôn cho rằng chỉ cần nó không nói gì thì ông cháu và ta sẽ không biết nó sống có tốt hay không, nhưng nó là ruột thịt của chúng ta, làm sao chúng ta có thể không nghe không hỏi cơ chứ? Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-vay-ma-yeu-em/1031671/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.