Mùa đông, thời tiết hanh khô, hệ thống sưởi ấm trong nhà làm cho không khí càng khô nóng hơn.
Nam Vận cũng cảm thấy buồn cười trước lý lẽ vụng về của mình, nhưng cô nhanh chóng mím môi lại, tiếp tục giữ vẻ lạnh lùng: “Anh cười cái gì? Đây là thái độ xin tha thứ của anh sao?”
Nam Vận không thèm nói đạo lý: “Dù sao anh cũng là đồ lưu manh.”
Trong suốt quá trình, cô không hề liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh lấy một cái, chui vào chăn rồi còn cố tình xoay người đưa lưng về phía anh, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra trong hai tiếng qua vậy.
Hai má Nam Vận ửng hồng, mồ hôi đầm đìa, cả người mềm nhũn nằm co lại trên giường, mệt mỏi rã rời, giống như một con mèo con vừa bị chà đạp, hay như một con cá mắc cạn, cổ họng khô rát, phải bổ sung nước gấp.
“…”
Không lâu sau, Lục Dã cầm một chiếc cốc trắng đi vào phòng ngủ.
Nam Vận lập tức ngồi dậy. Anh còn chưa đến gần cô đã giơ tay lên, sẵn sàng cầm cốc bất cứ lúc nào.
Hai má Nam Vận ửng hồng, mồ hôi đầm đìa, cả người mềm nhũn nằm co lại trên giường, mệt mỏi rã rời, giống như một con mèo con vừa bị chà đạp, hay như một con cá mắc cạn, cổ họng khô rát, phải bổ sung nước gấp.
Nam Vận lập tức ngồi dậy. Anh còn chưa đến gần cô đã giơ tay lên, sẵn sàng cầm cốc bất cứ lúc nào.
Lục Dã không lên tiếng, một lúc sau, anh buông lỏng tay ôm eo cô, ngồi dậy khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-vay-ma-yeu-em/1031658/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.