16
Bác sĩ tâm lý là một phụ nữ trung niên hơi mập, thích cười, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của người họ Ngô ở vùng Giang Nam, dễ chịu không thể tả nổi.
Bà ấy vừa cho tôi xem một số hình ảnh vừa hướng dẫn tôi nói chuyện.
Trong phòng làm việc chỉ có hai chúng tôi, nghe giọng nói nhẹ nhàng của bà ấy, tôi từ từ kể lại mọi chuyện.
Từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, khi còn đi học thì bị bắt nạt, sau đó lên đại học vô tình bị thương, cuối cùng là mối quan hệ của tôi với Minh Hạo...
Sau khi nói xong, trong lòng tôi có một cảm giác thư giãn chưa từng thấy, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, bên cạnh giường chỉ còn mình Lê Cẩn Xuyên.
"Bác sĩ đâu rồi?" Tôi hỏi.
"Bà ấy tan làm rồi." Lê Cẩn Xuyên đỡ tôi dậy.
"Tôi ngủ có hơi lâu." Tôi xấu hổ gãi đầu: "Chắc là làm chậm trễ việc của anh rồi, thật ngại quá."
Đã lâu rồi không được ngủ thoải mái như này, khi tỉnh dậy cảm thấy cả người đều rất thư giãn, như thể mình được tái sinh hoàn toàn vậy.
"Anh không có việc gì cả. Bác sĩ nói em rất phối hợp trị liệu, cũng không có vấn đề gì lớn, bà ấy kê một ít thuốc, trở về anh sẽ giám sát em uống. Uống hết liệu trình này rồi ra ngoài đi dạo nhiều hơn, hít thở không khí trong lành, sau một đợt điều trị chắc cũng gần khỏi rồi." Lê Cẩn Xuyên cầm chiếc túi bên cạnh, cùng tôi ra khỏi bệnh viện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-tuyet-tham-tinh/4277424/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.