7
"Tĩnh Tĩnh, em về rồi?" Anh ta nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức đứng dậy, tuyết trên người rơi xuống đất.
Đã một tuần không gặp, anh ta có vẻ ngăm đen và gầy gò hơn rồi, khuôn mặt tái nhợt, râu ria chưa cạo, hốc mắt trũng sâu...
"Tĩnh Tĩnh, em đi đâu vậy? Mấy ngày nay anh vẫn luôn tìm em, em có biết anh rất lo lắng cho em không?" Anh ta đi tới, muốn nắm tay tôi.
Tôi nhẹ nhàng né đi.
Anh ta sững người tại chỗ, nhìn vào tay mình, rồi nhìn tôi: "Tĩnh Tĩnh…"
"Chúng ta chia tay rồi."
"Anh không đồng ý."
"Đứa bé không còn nữa." Tôi lấy tờ giấy phẫu thuật ra: "Chúng ta không còn gì cả, xin đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, cảm ơn."
Anh ta đóng băng tại chỗ, đứng im một lúc lâu.
Tôi lấy chìa khóa ra khỏi túi, mở cửa ra bước vào, cho đến khi cửa đóng sầm lại anh ta mới tỉnh táo lại, điên cuồng gõ cửa nhà tôi.
"Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh..."
Anh ta còn nói gì nữa nhưng tôi không nghe rõ, giữa chúng tôi có một cánh cửa dày.
Anh ta không rời đi, tiếng đập cửa ngày càng lớn, tôi sợ làm phiền hàng xóm nên đã gọi điện cho ban quản lý.
Chính mẹ Minh đã đến và đưa anh ta đi.
Tôi quyết định chuyển đi, rời khỏi đây, chỉ mang theo một vài vali hành lý, đến một thành phố khác và nhận lời mời gia nhập của DL.
DL là công ty lớn, tốc độ làm việc rất nhanh, áp lực cạnh tranh cao, tôi không có thời gian để suy nghĩ linh tinh nữa.
Công việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-tuyet-tham-tinh/4277420/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.