Vào phút giây này, ánh chiều tà mờ nhạt ấm áp triệt để rải xuống mặt đất rộng lớn.
Không trung trong khoảng khắc này trở nên xanh thăm thẳm, một đường sáng dài lam sẫm từ không trung phía nam tràn đến phương bắc, một chút mây tía đỏ sẫm xán lạn điểm tô ở giữa. Cách đó không xa, tiếng dòng chảy của thác nước còn mơ hồ vọng về bên tai, mà ở giữa non xanh nước biếc này, vạn vật cảnh đẹp ở thế gian, cũng không bằng đôi mắt nghiêm túc chăm chú của thiếu niên trước mặt.
Không khí giống như ngưng trệ trong tích tắc, đông lại thành băng.
Dung Hủ nâng mắt, trịnh trọng nhìn Tần Trình, mà Tần Trình cũng cúi đầu nhìn cậu.
Con đường nhỏ trống trải không còn lại tiếng vang, chỉ có gió nhẹ thổi qua lá cây, phát ra tiếng vang xào xạc.
Một năm trước, khi Tần phu nhân tức đến khó thở bay về Hoa Hạ, thẳng mặt thoá mạ thằng con trai của mình một trận, ngoài miệng bà trách mắng “sao con lại không quan tâm tới em trai nhà họ Dung của con”, nhưng chỉ sợ vĩnh viễn cũng không ngờ, sẽ có một ngày, con trai bà quan tâm đến mức cẩn thận như vậy.
Buổi chạng vạng ấy, ở phòng khách nhà họ Dung, hắn gặp được thiếu niên.
Có tình yêu là do lâu ngày sinh tình, có tình yêu lại là vừa gặp đã yêu.
Không có ai khác, chỉ có cậu ấy, ai cũng không thể, chỉ có thể là cậu ấy.
Vì thế vào ngày nào đó, hắn đưa ra chìa khóa nhà của mình. Cái chìa khóa mà ngay cả mẹ cũng không có,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-tinh-van-dinh/1318666/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.