Sắc mặt Lạc Khâu Bạch khẽ biến đổi, theo bản năng chế trụ cổ tay anh ta “Hàn đạo diễn, anh làm cái gì vậy?”
“Hư…” Hàn Chiêu dựng thẳng lên ngón trỏ đặt ở trên môi Lạc Khâu Bạch, nhẹ giọng mở miệng, “Bởi vì thanh âm của em, tôi muốn.”
Ánh mắt của anh ta rất lợi hại, mang theo ý tứ tìm tòi nghiên cứu, Lạc Khâu Bạch nhíu mày, tay nắm chặt cổ tay anh ta không có một tia lơi lỏng, “Hàn đạo diễn, tôi nghe không hiểu anh có ý gì, chỉ biết anh như bây giờ là không lễ phép.”
“Em có nghe.” Hàn Chiêu nhắm mắt lại, nghiêng lỗ tai, lộ ra khuôn mặt góc cạnh phân minh, “Chính là thanh âm như vậy.”
Anh ta như đang lắng nghe, trầm mặc một khắc đột nhiên mở to mắt, cả người lại ghé sát vào vài phần, cơ hồ muốn dán đến khuôn mặt Lạc Khâu Bạch.
Động tác như vậy rất khác người, Lạc Khâu Bạch biến sắc, lúc này bỏ ra cánh tay của anh ta muốn trốn.
“Là em muốn truy hỏi kỹ càng sự việc, hiện tại tôi cũng không nói gì, em tại sao lại không nghe?” Hàn Chiêu nở nụ cười một chút, thuận thế đem Lạc Khâu Bạch bức đến khắp ngõ ngách, một bàn tay chống lên tường, ngăn chặn đường đi của hắn.
“Tôi chỉ là có điểm tò mò…” Hàn Chiêu không để ý đến Lạc Khâu Bạch, bán híp mắt, ánh mắt càng phát ra nghiền ngẫm, lập tức vươn tay nắm cổ áo hắn.
Đồng tử Lạc Khâu Bạch co rụt lại, hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, lúc này đưa tay chắn, từ hàm răng bài trừ vài chữ, “Hàn tiên sinh, thỉnh tự trọng.”
Hai người giằng co, không khí nháy mắt ngưng trệ khẩn trương tới cực điểm.
Ngay lúc Lạc Khâu Bạch đang cân nhắc làm sao giáo huấn người này, tay của Hàn Chiêu lập tức đặt trên đỉnh đầu Lạc Khâu Bạch, tháo xuống một mảnh vụn, tiếp cả người đều thối lui, ngồi xuống một bên.
“Trên đầu em có dính cái gì đó.” Hàn Chiêu nhẹ nhàng ném mảnh vụn đi, hai tay giao nhau, cười như không cười, “Được, hiện tại có thể tiếp tục lời mới nói rồi.”
Anh ta nhìn dây thanh Lạc Khâu Bạch, nghiêm mặt nói, “Tôicó nghe qua ca khúc của em, cũng xem《 Tà dương ca 》mấy lần, tôi chỉ là tò mò dây thanh của em vì sao lại phát ra thanh âm không giống người khác thôi.”
Một loạt động tác của anh ta làm Lạc Khâu Bạch bối rối, qua nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.
Anh ta… Anht ta chỉ là lấy mảnh vụn ra cho mình? Trên đầu rớt xuống mảnh vụn, đại khái là khi yến hội khai mạc, đỉnh đầu dính hoa giấy, nhưng người xa lạ lần đầu gặp mặt sẽ dùng phương thức như thế giao lưu?
Lạc Khâu Bạch nhịn không được ở trong lòng trợn trắng, đầu năm nay có phải đạo diễn quốc tế được khen, đều cằn nhằn, tính cách cổ quái vặn vẹo như vậy?
Hắn thấp khụ một tiếng, cảm thấy có chút xấu hổ, tuy rằng đại điểu quái nói với hắncái kia gọi là gì… Đúng, phù dung câu, nhưng hắn cho tới bây giờ không cảm thấy thanh âm của mình với người khác có cái gì khác nhau.
Hàn Chiêu giống như hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt hắn, tựa vào trên bàn tiếp tục nói, “Nhân vật bác sĩ tâm lý trong kịch bản, trung tâm chính là có thể dùng thanh âm hạ ám chỉ, cho nên tôi mới có thể tìm tới em, mà thanh âm của em rất tốt, tơi thực thưởng thức cũng thực… Thích.”
Nói xong hai chữ cuối cùng, anh ta nhướng mày nhìn Lạc Khâu Bạch, ánh mắt hẹp dài mang theo bất cần đời.
Lạc Khâu Bạch ở trong lòng “Ha hả” hai tiếng, không mặn không nhạt cười bổ, “A, kia cách biểu đạt của Hàn đạo diễn cũng thật đặc biệt.”
Hàn Chiêu sờ sờ cằm, chăm chú vào trên người Lạc Khâu Bạch, “Bên nào cũng thế, phương thức nói chuyện của em như vậykhông khiêm tốn cũng đủ đặc biệt.”
“Nếu không thể kiêu ngạo, tôi đây chỉ có thể nói đa tạ.” Lạc Khâu Bạch nhướng mày, trong lòng thở phào một hơi.
Tuy rằng ánh mắt của Hàn Chiêu làm hắn có chút không thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới anh ta quay nhiều phim được ít người chú ý tới, tính cách cổ quái này cũng bình thường.
Hàn Chiêu bởi vì câu nói của hắn nở nụ cười một chút, ánh mắt trở nên càng thêm ý vị sâu sa, lược tiếp theo câu “Mạo muội một chút”, tiếp vươn tay tựa hồ muốn chạm đến cổ Lạc Khâu Bạch, Lạc Khâu Bạch dịch nửa bước, cửa phòng lại đột nhiên bị đẩy ra, tay Hàn Chiêu lúc này còn ở giữa không trung.
Lạc Khâu Bạch theo bản năng quay đầu lại, đột nhiên thấy được khuôn mặt lạnh của Kỳ Phong.
Này… Người này sao lại đến đây?
Hắn bị sặc một cái, không đợi mở miệng, liền nhìn Kỳ Phong từng bước một đi đến.
Sắc mặt của y luôn luôn nhìn không ra hỉ giận, bình thường lạnh như băng cho người ta một loại cảm giác xa cách ngàn dặm, nhưng giờ này khắc này, sắc mặt của y càng thêm tệ, đồng tử thâm trầm lạnh như băng, ánh mắt túc cùng một chỗ, cả người đều tản ra hàn khí.
Ánh mắt của y gắt gao khóa trên người Lạc Khâu Bạch, đem hắn nhìn từ đầu tới đuôi, chống lại cặp mắt xếch hơi giật mình nửa ngày, mới đem ánh mắt dừng ở đôi tay của Hàn Chiêu hướng về Lạc Khâu Bạch.
Sắc mặt của y không biến đổi, nhưng đồng tử lại âm trầm xuống dưới.
Lạc Khâu Bạch cũng không biết sao y tìm tới nơi này, nhưng trong tim đột nhiên nhảy dựng, thậm chí có một loại cảm giác có tật giật mình, nhưng trời biết hắn cái gì đều không có làm a!
Giờ phút này còn có ngoại nhân ở đây, Lạc Khâu Bạch trong lúc nhất thời cũng không biết chào hỏi thế nào, hắn chần chờ làm ánh mắt Kỳ Phong càng thêm lạnh như băng.
Thê tử của y thấy y thế nhưng ngay cả chào hỏi cũng không có, thật sự là rất tốt.
“Nguyên lai là Kỳ tiên sinh, cửu ngưỡng đại danh.” Bên cạnh Hàn Chiêu đột nhiên mở miệng, đứng lên chủ động cùng Kỳ Phong chào hỏi, hoàn lễ mạo vươn ra tay, “Tôi họ Hàn, Hàn Chiêu, thực vinh hạnh nhìn thấy anh.”
Kỳ Phong giống như không nghe thấy, không liếc anh ta một cái, lập tức sang bên Lạc Khâu Bạch, một phen nắm lấy cánh tay của hắn đi ra ngoài.
Da đầu Lạc Khâu Bạch lúc này đã tê rần, không ngừng nháy mắt với y: Đại điểu quái, nơi này còn có người, anh nhiều ít thu liễm một chút a!
“Như thế nào, em không nguyện ý?” Kỳ Phong lạnh như băng mà mở miệng.
Lạc Khâu Bạch đương nhiên không phải không nguyện ý, nhưng không đợi mở miệng, Hàn Chiêu lại đột nhiên nở nụ cười một chút, “Kỳ tiên sinh có phải có chút hà khắc với nghệ sĩ hay không, thời gian riêng tư, chẳng lẽ ngài cũng muốn chiếm lấy?”
Kỳ Phong dừng lại cước bộ, lúc này mới quay đầu lại nhìn người nam nhân này, lạnh như băng mở miệng, “Thời gian riêng tư? Khâu Bạch, nói cho anh ta biết, bây giờ là thời gian riêng tư của em sao?”
Y căn bản không nhìn Lạc Khâu Bạch, con ngươi thâm sắc nhìn chằm chằm vào nam nhân đối diện, nắm cánh tay của hắn không có một tia lơi lỏng.
Y là thủ trưởng của Lạc Khâu Bạch, cũng là chồng hắn, thời gian công tác cùng thời gian riêng tư chỉ của một mình y, anh có tư cách xen vào việc của người khác sao?
Y lược hạ lời này, không đợi Lạc Khâu Bạch mở miệng, đã kéo hắn đi ra ngoài, Lạc Khâu Bạch cũng biết nam nhân sinh khí, vội vàng tìm lý do nói với Hàn Chiêu, “Xin lỗi a Hàn tiên sinh, tôi đột nhiên nhớ tới còn phải tuyên truyền cho trận tổng chung kết《 Nhạc động toàn cầu 》, hiện tại lão tổng đi lên thúc giục, thật sự xin lỗi, tôi phải xin lỗi không tiếp anh được.”
“Nếu là như thế này a, chúng ta có rảnh tái…”
Câu nói kế tiếp Hàn Chiêu còn chưa nói xong, Lạc Khâu Bạch cũng đã bị kéo ra khỏi phòng, thẳng đến khi nhìn thấy thân ảnh của hắn cùng với Kỳ Phong biến mất ở trước mắt, anh ta mới thu hồi biểu tình trên mặt.
Lạc Khâu Bạch bị kéo một đường đi xuống thang lầu, Kỳ Phong bước vừa nhanh vừa vội, sống lưng rắn chắc cao ngất gắt gao băng lại, cánh tay căng thẳng, nhìn thấu y giờ phút này cực độ không vui.
“Chậm một chút, chờ một chút.” Lạc Khâu Bạch ở sau lưng mở miệng, Kỳ Phong không phản ứng hắn, cũng không quay đầu lại.
Tuy rằng y lựa chọn thang lầu tới gần thiên môn, giờ phút này đại bộ phận người đều ở dưới lầu tham gia yến hội, nhưng chung quanh còn có chút nhân viên cùng người qua đường, giờ phút này nhìn thấy y dắt tay Lạc Khâu Bạch, cấp tốc đi xuống dưới, đều lộ ra kinh ngạc cùng hoài nghi mình hoa mắt.
“Anh buông tay đã, chỗ này đều là người, hai ta như vậy không được.”
Nơi này tuy rằng không có paparazzi, nhưng đều có nhân vật lớn trong hai giới chính thương, Kỳ Phong nếu như bị người khác bắt gặp được cùng hắn liên lụy không rõ, không chừng sẽ bị nhân gia nghị luận.
Lạc Khâu Bạch nhịn không được thu tay trở về, Kỳ Phong một phen đè lại hắn, tay buộc chặt, gân xanh trên tayđều nhảy ra ngoài, mãnh liệt quay đầu lại thấp giọng quát lớn, “Em còn dám bắt tay rút về một lần thử xem!”
“Anh trước hết nghe em nói, Hàn Chiêu kia là tới…”
“Em còn dám nhắc.”
Kỳ Phong lãnh ngạnh ngắt lời, vừa lúc hai người đi đến một thông đạo, bên trong không có người, y dắt Lạc Khâu Bạch đi vào.
Lạc Khâu Bạch tự nhiên biết sao y tức giận như vậy, người nam nhân này có tính chiếm hữu dục rất cố chấp, hắn tự mình lĩnh giáo qua đã không biết bao nhiêu lần.
Hắn khắc sâu hiểu được đối phó đại điểu quái nhất định phải tuân theo đạo lý thuận mao sờ, nhấc tay đầu hàng, cười giải thích, “Anh người này rốt cuộc ăn phi dấm gì, Hàn Chiêu là tới tìm em nói chuyện phim mới, yến hội rất loạn, không có tiện nói, cho nên mới đi lên trên lầu, không tin anh hỏi Trịnh Hoài Giang a, anh ấy lúc ấy cũng có mặt.”
“Ở đây?”Môt cánh tay của Kỳ Phong chống lên đầu Lạc Khâu Bạch, đem hắn ngăn ở góc tường, “Anh nhìn thấy rõ ràng chính là em cùng nam nhân kia câu kết làm bậy.”
Lạc Khâu Bạch bị y hình dung nở nụ cười, câu kết làm bậy đại gia nhà anh a!
“Từ ngữ văn học của anh tốt như vậy, thầy giáo số học biết không?”
“Đừng cùng anh vô nghĩa, anh không muốn nghe cái này. Anh không phải kêu em không cần chạy loạn, ở tại chỗ chờ anh, kết quả anh mới chớp mắt em liền chạy theo người khác, ngay cả chào hỏi đều không làm, họ Hàn kia lại là xảy ra chuyện gì? Là em thông đồng với anh ta, hay là anh ta thông đồng với em?”
Nếu anh ta thông đồng với em, lập tức liền đem quy tôn tử từ nơi này văng ra a!
Lạc Khâu Bạch tức giận trừng y, “Thiết, anh còn nói em, trước anh cùng nữ nhânngực bự dính nhau em đều nhìn thấy, em không phải chỉ đi lên cùng Hàn Chiêu nói chuyện sao, đó là công sự, anh thì sao?”
Vừa nghe cái này, sắc mặt Kỳ Phong càng âm trầm, “Công sự? Công sự anh ta sẽ đưa tay sờ mặt của em?”
Nếu không phải anh vừa lúc thấy Trịnh Hoài Giang từ trên lầu đi xuống mới đi lên tìm người, có phải trực tiếp bắt kẻ thông *** tại đây?
“Đó là hiểu lầm, hơn nữa anh ta cũng chỉ nghiên cứu một chút dây thanh của em, còn bị em cự tuyệt .” Lạc Khâu Bạch lầu bầu một câu, biểu tình của Kỳ Phong lúc này đã không thể dùng khó coi để hình dung.
Lông mày khẽ nhướn, khuôn mặt đều đen, cười lạnh một tiếng, “Cự tuyệt? Em còn cảm thấy mình cự tuyệt thực quang vinh đúng không? Trước em không nên phản ứng anh ta!”
Y căn bản không biết họ Hàn kia, nhìn thoáng qua, ánh mắt người nọ nhìn chằm chằm Lạc Khâu Bạch cũng phi thường không thích hợp!
Lạc Khâu Bạch bị y đả bại, “Nếu đó là ý của anh, em cũng không cần đi ra ngoài làm việc, trực tiếp ở nhà chờ chết.”
“Em đã kết hôn, thê tử đã kết hôn đương nhiên không thể cùng nam nhân khác chung một phòng.”
Kỳ Phong nhíu mày, khẩu khí quyết tuyệt không có một tia thương lượng đường sống, giống như sự thật nên là như thế.
Lạc Khâu Bạch vừa buồn cười vừa tức giận, nhịn không được ở trong lòng xem thường, nói một câu, “Emkhông nói với gia hỏa não ngắn nữa, em đã đói bụng, anh tránh tránh, em đi ăn cơm.”
Nói xong hắn nhiễu khai Kỳ Phong liền đi ra ngoài, Kỳ Phong lập tức đem hắn kéo trở về, đặt ở trên tường, môi đã dán đến chóp mũi Lạc Khâu Bạch, từ trên cao nhìn xuống bài trừ một câu, “Em còn muốn đi? Em có tin anh ở trong này làm em?”
Cho em hiểu được, phu quyền là không để khiêu chiến.
Lạc Khâu Bạch bị y chọc khí hộc máu, dùng sức đẩy y, “Cút đi cút đi, anh nam nhân bất lực, em không nói lời nào anh ngược lại ngạnh đứng lên cho em xem!”
Kỳ Phong không nghĩ tới xuẩn nhi tử sắp một tuổi, thê tử của y còn dám hoài nghi y không được! Quan trọng là, mới vừa thấy dã nam nhân họ Hàn kia, liền ngạnh, rõ ràng là không để y vào mắt.
Y một hơi cắn môi Lạc Khâu Bạch, hai tay tham tiến âu phục hắn, nhu nắm sống lưng cao ngất thon dài, động tác như phóng hỏa.
Lạc Khâu Bạch biết nam nhân này nói phong chính là vũ, nhưng lúc này tùy thời tùy chỗ đều có người vào thông đạo, y liền dám làm chuyện này, quả thực là…
Trải qua bão táp “Gièm pha” trước kia, hắn thật sự chịu không nổi loại tin tức này, tim thẳng thắn đập, nhịn không được đẩy Kỳ Phong, cổ né qua trốn đi, tránh đi Kỳ Phong không ngừng hạ xuống toái hôn.
“Buông tay… Buông tay, con mẹ nó anh, về nhà rồi nói!”
Hắn dùng sức đẩy y, bị nhục thược gây sức ép có chút khí tức không xong, on ngươi Kỳ Phong trầm xuống, bàn tay đã xốc lên vạt áo nắm nhũ đầu của hắn.
Đúng lúchai người xé rách lửa nóng, âm nhạc chói tai vang lên, ngay sau đó di động đặt trong túi áo Kỳ Phong cũng vang lên mãnh liệt.
Kỳ Phong liếm cắn cổ Lạc Khâu Bạch, không vui mở miệng, “Đừng động nó.”
Lúc này đại loa đều vang lên, radio một lần lại một lần bá báo, “Năm phút đồng hồ sau vũ hội bắt đầu, thỉnh đại gia mang theo bạn nhảy đúng giờ đến đại sảnh tập hợp, cám ơn”
Dưới lầu đã có tiếng cười cùng tiếng bước chân truyền đến, hiển nhiên là nghe được radio lên lầu tham gia vũ hội , mà vị trí của hai người là tất kinh chi lộ, lúc này nếu như bị người khác bắt gặp được bộ dáng không chỉnh tề, tuyệt đối xong đời.
Lạc Khâu Bạch âm thầm kêu may mắn, nếu tái gây sức ép đi xuống, hai người sát thương súng cướp cò liền càng khó kết thúc.
“Nhanh chóng nghe.”
Kỳ Phong vẫn không buông ra Lạc Khâu Bạch, cầm lấy túi áo trong di động, chợt nghe cấp dưới bên kia lo lắng nói, “Kỳ tiên sinh, còn có một phút ngài là khách quý phải lên đài nói chuyện, ngài hiện tại ở nơi nào?”
Kỳ Phong bị phá hỏng chuyện cùng thê tử thân thiết, sắc mặt xanh mét, cứng rắn ứng phó, cúp điện thoại.
Lạc Khâu Bạch bắt lấy cơ hội, nhân cơ hội chuồn đi, Kỳ Phong vừa muốn đem hắn trảo trở về, hàng hiên đã có người lên đây, y cực độ không vui nheo lại ánh mắt.
Phù dung câu chết tiệt, em tránh được lần đầu, tránh không khỏi lần sau.
*****
Yến hội thanh thế to lớn, vũ hội càng thêm nhiệt tình dâng trào.
Ở đây tất cả mọi người là nhân sĩ nổi tiếng, đối với khiêu vũ dễ như trở bàn tay.
Kỳ Phong chỉnh lý quần áo, áo mũ chỉnh tề tiêu sái lên đài, ngọn đèn tối sầm xuống, chỉ có đèn tựu quang đánh vào đỉnh đầu của y, giờ khắc này y là tiêu điểm của toàn trường, một ánh mắt thâm thúy đảo qua toàn trường, cuối cùng định tại Lạc Khâu Bạch dưới đài.
Lạc Khâu Bạch trộm hướng y làm cái mặt quỷ, nhìny bị bàn đánh bóng bàn che hạ thân, cân nhắc trong khoảng thời gian ngắn như vậy, là như thế nào tự mình giải quyết, sau đó nhân mô cẩu dạng đi đến trước sân khấu.
Nghĩ như vậy, hắn đem mình chọc cười, Kỳ Phong trên đài trừng mắt nhìn hắn, thanh âm trong nháy mắt đều có điểm nghẹn.
Chờ y một chút, MC lập tức tiếp nhận microphone, tuyên bố quy tắc vũ hội đêm nay.
Bởi vì ở đây đại bộ phận đều là nghệ sĩ bên trong công ty Tinh Huy, hơn nữa hôm nay lại là sinh nhật, cho nên cố ý bày ra phân đoạn này, để mọi người giao lưu tình cảm, đồng thời cùng nhân vật nổi tiếng trong chính thương tạo quan hệ tốt.
Khi âm nhạc vang lên, mọi người mang theo bạn nhảy tiến vào sân nhảy, ngọn đèn dập tắt, trong bóng tối, người tham dự lập tức rời đi bạn nhảy của mình, tìm kiếm đối tượng kế tiếp tiếp tục nhẹ nhàng khiêu vũ, chờ đến khi đèn lần thứ hai sáng lên, nếu chọn người cùng phái thì bị phạt, chọn người khác phái là có thể tiếp tục tham gia lần tiếp theo.
Hoạt động này, nghe giống như là thân cận đại tái, Lạc Khâu Bạch kỳ thật không có gì hứng thú, nhưng là làm nghệ sĩ trong Tinh Huy hắn lại không thể không tham dự.
Tùy tay mời một nữ minh tinh độc thân xinh đẹp làm bạn nhảy, hắn gia nhập sân nhảy, vũ khúc điệu Waltz thư hoãn triền miên vang lên, trong lúc nhất thời toàn bộ yến hội đều nhẹ nhàng khiêu vũ.
Kỳ Phong không tham dự, chấm dứtphát biểu không biết đi nơi nào, Lạc Khâu Bạch không tìm được y, có chút không yên lòng, cân nhắc rốt cuộc có nên đồng ý tham gia phim Hàn Chiêu nói không, đèn đột nhiên tắt.
Trong lúc nhất thời hội trường một chút tinh quang đều nhìn không thấy, nữ sinh hưng phấn kêu lên, hiện trường trong lúc nhất thời cười vang, nháo thanh trộn lẫn cùng một chỗ, tất cả mọi người vội vàng tìm kiếm bạn nhảy.
Trong bóng đêm, Lạc Khâu Bạch bị người tễ đến tễ đi, bạn gái cũng không biết đi nơi nào, lúc này một đôi tay đột nhiên dắt trụ hắn, lập tức đem hắn kéo vào trong ngực.
Lạc Khâu Bạch hoảng sợ, không đợi phản ứng, hô hấp cực nóng đột nhiên phun đến trên mặt, há miệng ngăn chặn miệng của hắn.
“!”
Hắn trong lúc nhất thời đều ngỡ ngàng, theo bản năng giãy dụa, đầu lưỡi người nọ thuận thế tham vào trong miệng của hắn, một đôi tay gắt gao cô thắt lung hắn, sắc tình lại vuốt ve đùi hắn.
Xoang mũi bay tới hương vị cổ long thủy quen thuộc, Lạc Khâu Bạch lúc này mới mãnh liệt kịp phản ứng, người này dĩ nhiên là…
“Kỳ Phong!?” Hắn đè thấp thanh âm mỏng manh.
Kỳ Phong đem hắn toàn bộ ôm vào trong ngực, quặc trụ cằm hắn hôn càng thêm kịch liệt, hai người phía sau lưng tìm kiếm bạn nhảy đánh tới, ai cũng không nói gì, bởi vì thời điểm này chỉ cần lộ thanh âm liền sẽ bị phát hiện.
Thời gian đèn tắt phi thường ngắn, đèn sáng lên trong nháy mắt, tất cả mọi người muốn bảo trì hình ảnh, nhìn xem có ai bị phạt không.
Mà lúc này một khi bật đèn, Lạc Khâu Bạch cùng Kỳ Phong nháy mắt không chỗ nào che giấu.
Trong lòng run sợ khẩn trương, hỗn loạn hưng phấn khi bị mọi người vây xem tùy thời tùy chỗ đều phải bị ánh sáng cấm kỵ đưa ra, Lạc Khâu Bạch muốn rớt tim ra ngoài, bên tai là vũ khúc du dương, nhưng hắn lại chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của mình cùng Kỳ Phong.
“Anh đã sớm muốn trước mặt mọi người hônem như vậy.” Kỳ Phong từ trong cổ họng bài trừ vài âm, giống đàn công bat thuần hậu phiêu giữa hai cánh mũi.
Lạc Khâu Bạch ở trong lòng nức nở một tiếng, huyệt thái dương thình thịch đập, tựa như đứng ở huyền nhai, tùy thời tùy chỗ đều sắp ngã xuống, lại vẫn tham luyến cảm giác này, lúc này hắn không nghĩ đâylà nơi công cộng, ôm Kỳ Phong cười.
Lúc này Kỳ Phong đột nhiên buông hắn ra, trảo tay hắn cấp tốc đi về phía trước, chung quanh tất cả đều là người, hai người giống như chạy nạn.
Khi Lạc Khâu Bạch mới từ trong yến hội tiến ra hậu trường màu đen sau sân khấu, ở bên ngoài đèn nháy mắt sáng lên.
Gần là một màn, bên ngoài là đèn đuốc sáng trưng, hậu trường lại là một mảnh hôn ám, Lạc Khâu Bạch có tật giật mình, giống như là ăn trộm, tim thẳng thắn đập, nhịn không được tựa vào trên tường cười.
Toàn bộ thân thể Kỳ Phong đè lên, đem hắn hoàn toàn bao trùm trong người áp lên tường, cúi đầu nhìn ánh mắt của hắn.
Trong bóng đêm, ánh mắt thâm thúy của Kỳ Phong mang theo một tầng phù quang sâu thẳm, vốn là dùng keo vuốt tóc nhưng tóc lại rũ xuống, có mấy sợi rơi trên mặt Lạc Khâu Bạch, kéo ra cổ áo, lộ ra làn da tinh tráng màu mật ong, ở trong bóng đêm tối trầm, thật quyến rũ.
Hỏa khí vừa rồi của Lạc Khâu Bạch cũng tan, thầm mắng một tiếng “Lại là mỹ nhân kế”, cười nói, “Anh thật sự là e sợ thiên hạ bất loạn, vạn nhất người khác phát hiện chúng ta không xuất hiện thì làm sao?”
Kỳ Phong không trả lời, hỏi hắn, “Em thích không?”
Lạc Khâu Bạch bật cười, gật gật đầu.
Kỳ Phong cắn lên thật mạnh, tựa như vừa rồi hai người trong thông đạo, y vội vàng tham tiến trong vạt áo Lạc Khâu Bạch, cắn bờ môi của hắn, thân thể tiến về phía trước, đỉnh giữa hai chân Lạc Khâu Bạch, trầm giọng hỏi hắn, “Vậy em còn đi gặp gia hỏa họ Hàn kia sao?”
“Uy… Anh như thế nào còn nhớ thương việc này a, em nói anh ta là đạo diễn.”
“Đạo diễn cái rắm! Ánh mắt của anh ta nhìn em đều không đúng, con mẹ nó em cách xa anh ta một chút cho anh!” Kỳ Phong càng thêm dùng sức, không ngừng chống bụng hắn, hai người kẹp giữa tấm ngăn sân khấu, ở bên ngoài âm nhạc cùng thanh âm của MC có thể nghe được rành mạch, thậm chí tiếng bước chân đều gần trong gang tấc.
Khí lực y rất lớn, mỗi một lần đều đâm Lạc Khâu Bạch đến thân thể phát run, tấm bên cạnh ngăn phát ra tiếng vang nặng nề, Lạc Khâu Bạch mất thể diện cực kỳ, hắn thật sợ vạn nhất tấm ngăn không chắc ngã xuống, hai người triệt để xong đời.
“Anh… Đừng đụng phải… Này không rắn chắc, thật sự… Đừng làm rộn …”Hai chân Lạc Khâu Bạch bị y giá đứng lên, tuy rằng không chân chính tiến vào, khí quan hai người cũng chỉ cách vải dệt ma sát, nhưng loại này bắt chước X giao, còn làm người trong lòng run sợ, lại làm khuôn mặt Lạc Khâu Bạch đều hồng thấu, thậm chí sống lưng hắn cũng bởi vì loại cảm giác cấm kỵ này mà bị kích thích, nảy lên một cỗ tô ma.
Kí chủ chỉ có thể có phản ứng với lô đỉnh, tựa như phù dung câu vô pháp cự tuyệt nhục thược.
“Nói a, nói đúng anh bỏ qua cho em, nếu không anh nói được thì làm được, thật sự ở trong này làmem, hậu trường cũng không có người.”
Động tácc của Kỳ Phong càng ngày càng hung mãnh, môi kéo ra áo sơmi của Lạc Khâu Bạch, hồng ngân loang lổ, tấm ngăn như là chống đỡ không nổi hai nam nhân thành niên gây sức ép, phát ra “Dát chi dát chi”.
Lạc Khâu Bạch thật sự rất sợ hãi, không chỉ là trước mặt người khác bị kích thích, còn có tùy thời tùy chỗ đều bị bại lộ, làm cho hắn không thể không mắng, “Anh… Con mẹ nó anh quả thực là cố tình gây sự!”
“Được rồi, em không nói đúng không, vậy trực tiếp đến.” Nói xong y thật sự muốn cởi bỏ khóa quần.
Y vừa nghĩ tới vừa rồi nam nhân kia muốn sờ mặt vợ y, thê tử của y còn trì độn không bảo vệ quyền lợi làm chồng của mìnhliền nổi giận trong bụng.
Nam nhân có một loại trực giác dã thú, y tuy rằng cái gì cũng không thấy được, nhưng biết trước nguy hiểm, ánh mắt họ Hàn kia nhìn Lạc Khâu Bạch, làm y chán ghét, phi thường chán ghét.
“Ai? Kỳ quái, Kỳ tiên sinh như thế nào không thấy?”
“Đúng vậy, nhân sốtrong hiện trường cũng ít, một lần nữa tính lại một lần?”
Tiếng nghị luận cùng với âm nhạc trong đại sảnh vang lên vào hậu trường, tấm ngăn yếu ớt vào lúc này đột nhiên phát ra “Cọt kẹt”.
Da đầu Lạc Khâu Bạch một trận run lên, khống chế không được sợ run cả người, nhưng Kỳ Phong thật sự cái gì cũng không sợ, cũng hoàn toàn không quan tâm vấn đề mặt mũi, một bàn tay đã chạm được huyệt khẩu của Lạc Khâu Bạch.
“Đủ… Đủ rồi! Hôm nay em… Sai rồi, thật sai rồi, này được chưa?”
Lạc Khâu Bạch mặt đỏ tai hồng, thắt lưng đều mềm nhũn, Kỳ Phong lúc này mới tâm không cam tình không muốn từ trong xoang mũi phát ra đơn âm, lông mày khẽ nhướn lại va chạm về phía trước, “Còn có, nói em là ai.”
Ngón tay của y tại bí chỗ của Lạc Khâu Bạch tùy ý nhu lộng, gia hỏa thật lớn trước người cũng bởi vì Lạc Khâu Bạch vừa rồi mà thạch càng lợi hại, mỗi một lần đụng vào nam căn phía trước Lạc Khâu Bạch, đều kích khởi một tầng điện lưu, Lạc Khâu Bạch cũng khống chế không được phản ứng, thở hổn hển.
Bên ngoài truyền đến tiếng vỗ tay, yến hội lập tức sắp kết thúc, thực nhanh sẽ có người vọt tới hậu trường, chỉ cần vài bước, hắn cùng Kỳ Phong sở tác sở vi liền sẽ không chỗ nào che giấu.
Nhưng Kỳ Phong hoàn toàn không thu liễm, tấm ngăn cọt kẹtlàm Lạc Khâu Bạch rốt cuộc không trụ, nhắm mắt lại cắn môi, thấp giọng nói, “Em là của anh”
“Ngô!”Môi Kỳ Phong đột nhiên hôn lên, ngăn chặn thanh âm của hắn.
Phù dung câu nói ra bốn chữ “Em là của anh” này, lực chấn nhiếp căn bản vô pháp ngăn cản, hô hấp của Kỳ Phong lập tức liền loạn, hung ác lại bá đạo cắn bờ môi của hắn, trên tay nắm bắt gia khỏa của chính mình và Lạc Khâu Bạch rất nhanh vận động.
Lạc Khâu Bạch khống chế không được kêu rên, ngửa đầu gắt gao ôm nam nhân, khi cao trào, Kỳ Phong tại cổ của hắn cắn một hơi thật mạnh.
Em là của anh, của một mình anh, người khác cả nhìn một chút cũng không được.
Hai người chật vật gây sức ép xong, cầm khăn tay xoa xoa, thừa dịp yến hội còn chưa kết thúc, Lạc Khâu Bạch kéo Kỳ Phong chạy vào trong phòng rửa tay.
Hậu trường tối đen không có một bóng người, so sánh với bên ngoài ồn ào, nơi này tĩnh cơ hồ không có một chút thanh âm.
Lúc này, Hàn Chiêu bưng một ly rượu đỏ, từ đằng xa sau bức màn sân khấu màu đen đi ra, nhìn chằm chằm Kỳ Phong cùng Lạc Khâu Bạch biến mất, nhíu mày, uống một hơi rượu đỏ, biểu tình trên mặt bị che dấu trong bóng đêm, giờ phút này nhìn không phân minh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]