Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 54

Kỳ Phong khép lại văn kiện, sắc trời ngoài văn phòng đã hoàn toàn tối đen, hoàng hôn tứ hợp, những tòa nhà cao tầng chỉ còn lại có phòng làm việccủa y vẫn sáng.

Cửa sổ thủy tinh chiếu vào, mặt của y so với một năm trước càng thêm kiên nghị lãnh ngạnh, ngũ quan anh tuấn, đồng tử tối đen sâu thẳm, thoạt nhìn so với trước kia càng thêm khó tiếp cận .

Y cầm lấy khung ảnh trên bàn, nhìn chằm chằm vào nam nhân ôm Phong Phong béo cười tươi, yên lặng mà tính thời gian.

Một năm lẻ một tháng, y và thê tử của mình đã tách ra lâu như vậy.

Một năm này,S thị đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Kỳ Phong vận dụng mọi quan hệ của Kỳ gia xóa đi hết mọi tin tức bịa đặt về Lạc Khâu Bạch, năm đó truyền thông công khai nói xin lỗi Lạc Khâu Bạch, Vương Thần bị Kỳ lão gia mua chuộc, nhưng ai cũng không biết chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, quan viên nhận hối lộ đã bị cảnh sát tra ra hối lộ, tổ chức bán ***, rửa tiền, sự nghiệp diễn viên bị phá hủy, ba ngày trước khi chuyện gièm pha của Lạc Khâu Bạch bộc phát, tài khoản của ông ta đột nhiên có một khoản tiền lai lịch không rõ, mà đến xế chiều hôm đó, trong hòm thư xuất hiện một bưu kiện tên là”Cảnh hôn môi”.

Ngoại giới một mảnh ồ lên, Vương Thần cùng đường đứng trước giới truyền thông nước mắt giàn dụa, rốt cục thừa nhận mình bị mua chuộc, mới cố ý tung tin tức giả, mà người sau lưng là ai ông ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng ông ta chỉ lấy tiền làm việc thôi.

Chứng cớ vô cùng xác thực, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, chuyện của Lạc Khâu Bạch cùng Mạnh Lương Thần nguyên lai chỉ là một bẫy được thiết kế tỉ mỉ, nếu thật sự có người hạ độc thủ, hai ngày ngắn ngủi, nhiều chuyện về Lạc Khâu Bạch đột nhiên xuất hiện tới tấp cũng có nguyên nhân.

Hơn nữa Vương Thần một mực chắc chắn đó là “Tin tức giả”, quan hệ của Lạc Khâu Bạch và Mạnh Lương Thần đột nhiên trở nên khó bề phân biệt.

Khi phong ba đi qua, cũng có không ít người bắt đầu hoài nghi, ngay từ đầu truyền thông cùng diễn đàn đều một mực chắc chắn Lạc Khâu Bạch là tiểu tam, Mạnh Lương Thần bắt cá hai tay, nhưng khi ảnh chụp tung ra, chỉ thấy họ đút kem cho nhau, cũng không có thân mật gì hơn.

Đổi góc độ mà nói, hai nam nhân làm động tác như vậy đích xác có chút quá mức thân mật, nhưng điều này cũng không xác định hai người có tư tình, huống chi ba đương sự, Lạc Khâu Bạch mai danh ẩn tích, Mạnh Lương Thần im lặng không nói, người duy nhất có thể đưa ra đáp án là Tô Thanh Lưu đã chết, quan hệ của ba người càng thêm khó có thể định luận.

Ngay từ đầu, ở trên mạng nghi ngờ này vừa hé mở, liền sẽ bị mấy lời chỉ trích cực đoan “Chủ nghĩa phản tiểu tam “bác bỏ, nhưng theo tài khoản của Vương Thần cùng bưu kiện hai thứ này vừa công khai, người phản đối cũng càng ngày càng nhiều.

Giới giải trí thị phi nhiều như vậy, có bao nhiêu chân tướng có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu ? Từ đầu đến cuối, ba đương sự, ngay cả người nhàcủa Tô Thanh Lưu thậm chí đều không đứng ra giải thích,ngược lại làm người ta cảm thấy có chút giả tạo.

Lúc hướng gió bắt đầu thay đổi, Kỳ Phong càng không để ý tiền vốn cùng tinh lực, mời đến một số chuyên giaIT, tìm gần tới nửa năm, rốt cục tìm ra người nặc danh đó, đối với nhóm “Võng hữu”tiến hành công kích Lạc Khâu Bạch, tất cả đều lệ thuộc một công ty”Thuỷ quân”, thậm chí mỗi người đều nói, thành công sau lần bê bối này phải nhận được ít nhiều thù lao, đều bị đào ra.

Hơn một ngàn thuỷ quân, mấy chục vạn địa chỉ IP, tất cả mọi người cảm thấy Kỳ Phong điên rồi, Kỳ lão gia chỉ nói “Con giúp Lạc Khâu Bạch chính là trở mặt, con còn mê muộithì đừng bước vào cửa Kỳ gia!”, nhưng Kỳ Phong vẫn bất vi sở động.

Sau khi mọi chuyện được đưa ra ánh sáng, trên mạng lại một lần sóng togió lớn.

Thế đạo vĩnh viễn là như vậy, quần chúng sẽ không thật sự quan tâm rốt cuộc là thật hay giả, bọn họ chỉ cần xem náo nhiệt là đủ rồi, một khi người có tiếng nói đã khống chế dư luận, không thể nghi ngờ đó là một hồi điên cuồng tẩy não, đa phần đều nói Lạc Khâu Bạch sai, cho nên nếu ai nghi ngờ sẽ thành “Phe tiểu tam “, bị hàng vạn hàng nghìn thuỷ quân nguyền rủa tổ tông, thời điểm này còn có vài người đứng ra, tin Lạc Khâu Bạch là người bị hại.

Trong lúc nhất thời, tranh luận về Lạc Khâu Bạch đã không còn nghiêng về một phía “Tiểu tam”, một lần nữa nhìn về bối cảnh của hắn, cha mẹ đều mất, một mình hắn cố gắng làm việc, chăm chỉ chuyên nghiệp tiếng lành đồn xa, kết hợp với những tấm ảnh chụp hắn đóng vai phụ, nếu hắn thật sự hại chết Tô Thanh Lưu vì tâm cơ, vì cái gì Mạnh Lương Thần đại ảnh đế, nhiều năm như vậy đều không giúp hắn một phen, ngược lại sau khi Tô Thanh Lưu chết nhiều năm như vậy, mới để cho hắn đóng phim, hơn nữa diễn vẫn là phim Tô Thanh Lưu đóng năm đó《 Tà dương ca 》, phàm là người yêu bình thường, cũng sẽ không còn muốn cùng người yêu cũ có cái gì liên quan đi?

Chỉ trích dần dần ít đi, tuy rằng ngại những ảnh chụp đó, nửa tin nửa ngờ Lạc Khâu Bạch, nhưng hết thảy đều đã phát triển theo chiều hướng tốt.

Lạc Khâu Bạch ẩn lui, chuyện gièm pha này cũng biến mất, đến nay không có ai nhắc lại.

“Đông đông”

Tiếng đập cửa vang lên, thư ký đẩy cửa vào.

Kỳ Phong từ trong ký ức phục hồi lại tinh thần, úp khuôn hình lên trên bàn, không vui nhíu mày, “Làm sao vậy?”

Thư kývô cùng tò mò với khuôn hìnhtrên bàn, cô đã thấy lão bản vô số lần cầm nó, nhưng mỗi lần cô xuất hiện, lão bản liền úp xuống, lộ ra một bộ dáng lạnh như băng, làm cho cô muốn nhìn cũng không dám tiến lên một bước.

“Kỳ tiên sinh, nhà tài trợ bên Mỹ đã liên hệ với học viện âm nhạc, phương án cuộc thi lần này đã ghi chép tỉ mỉtrong văn kiện này, thỉnh ngài xem qua.”

Kỳ Phong tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, nhìn chằm chằm hai chữ”Nước Mỹ”, không nói gì.

Hiện tại hai chữ này đã thành nơi vừa ngọt ngào vừa dày vò, cùng quốc gia này không có vấn đề gì, y luôn luôn chán ghét ngoại quốc, chỉ là bởi vì nơi đó có thê tử của y, cho nên y phải chịu đựng.

Một năm, y đã không còn điện thoạicho thê tử, thậm chí không có tin nhắn, y nhớ lần đầu tiên gặp mặt đã bị lô đỉnh mê mẩn đếnthần hồn điên đảo, y chỉ sợ đã quên thanh âm của Lạc Khâu Bạch.

Y cố ý thay đổi số điện thoại di động, còn khóa đi phòng tân hôn, y cố gắng hoàn toàn ngăn cách thê tử, tận lực rời xa hắn, biết hắn đi Mỹ, cũng làm bộ như không biết, vé máy bay dễ dàng như vậy, phù dung câu nhàn rỗi như vậy, nhưngy một lần cũngkhông đi, thậm chí đi nơi khác công tác cũng tránh khả năng tới nước Mỹ.

Y không biết thê tử có nhớ y không, cũng không dám suy nghĩ, y sợ mình một khi nghe được một âm nào của Lạc Khâu Bạch, khống chế không được muốn đem hắn về bên cạnh mình.

Có một lần Chương Húc rủ y uống rượu, nói đến chuyện này, cả kinh phun rượu ra, “Anh bị thần kinh sao!? Kỳ Phong anh cũng đã lớn rồi, còn cùng vợ chơi ‘Ai không phản ứng trướccoi ai cúi đầu trước’, tôi con mẹ nó cũng không biết nói anh có cái gì tốt! Anh có chỉ số thông minh cao từ trong tay lão gialấy được cổ phần công ty, độc lập sáng lập công ty giải trí, sẽ không phải do cảm xúc EQthấp mà không đem vợ trở về!?”

Kỳ Phong lãnh mặt nhìn anh ta, “Cậu biết cái đếch gì.”

Đáp ứng chuyện của thê tử là chuyện phải làm, thiếu một giây cũng không thể, đây là mấu chốt của chồng, cậu cho là người người đều cởi quần cho cậu, mặc kệ có phải vợ hay không đều làm bừa!?

Lúc trước y đáp ứng để Lạc Khâu Bạch đi, cho hắn tự do sẽ không thể dễ dàng đổi ý. Nếu y không bảo vệ tốt thê tử, nếu không phảiâm mưu quỷ kế của lão gia, Lạc Khâu Bạch cũng sẽ không bị thương tích chất chồng, cùng đường lựa chọn rời đi.

Những điều này là do y tạo nghiệt, ykhông muốn Lạc Khâu Bạch khó chịu, cũng không có mặt mũi không giải quyết hết chuyện của hắn mà gọi điện thoại cho hắn, có đôi khi y nghĩ, quên hết tất cả, y liền mua vé máy bay đi nước Mỹ đem người mang trở về, đặt trên giường hung hăng X, giáo huấn hắn đi không từ giã.

Nhưng vẫn còn lý trí, y biết mình một khi tìm được Lạc Khâu Bạch, chẳng khác nào lão gia cũng tìm được hắn, lão gia sẽ không từ thủ đoạn, lúc trước có thể hại Lạc Khâu Bạch một lần, có thể hại Lạc Khâu Bạch lần thứ hai, khi không hoàn toàn vây khốn thế lực của lão gia, y cũng không dám nói giỡn an nguy của thê tử.

Một năm thật dài, mỗi ngày trôi qua y đều đếm, nhiều lần đi ngang qua căn phòng của hai người, y cũng nhịn không được đi vào, ngồi xuống một đêm, cầm di động suy nghĩ thật lâu cũng không dám bấm dãy số kia.

Khi đó tại Italy, y không nhớ kỹ, hiện tại yđã nhớ, cũng không dám bấm…

“Kỳ tiên sinh, kỳ tiên sinh?”

Thư ký nhỏ giọng gọi, Kỳ Phong phục hồi lại tinh thần, gắt gao mím môi, “Thông báo cho nhân viên đi, ngày mai liền xuất phát, vé máy bay cùng yêu cầu cô phụ trách thông báo bọn họ.”

Lúc này đây, tìm ca sĩ hải ngoại tại nước Mỹ, chẳng qua chỉ ngoài ý muốn mà thôi.

Ychỉ đi công tác, tuyệt đối không phải đi tìm thê tử, cho nên không vi phạm ước định, cũng cùng chức trách của chồng hoàn toàn không có vấn đề gì, đến lúc đó thê tử của y không có lý do gì trách cứ y không giữ lời hứa.

Đi ra ký túc xá, lái xe đã chờ.

Tòa nhà cao tầng đứng vững tại thành thị, bị bóng đêm bao phủ, cửa trắng sắc đèn neonsáng lên bảng hiệu thật lớn: Công ty đầu tư giải trí quốc tế Lưu Bạch

Đây là một đế quốc hoàn toàn mới trong giải trí, một người tự tay tạo ra.

Xe đi trước, trong bóng đêm chạy đến việndưỡng lão trong ngoại ô.

Kỳ Phong cầm chén súp người hầu đã chuẩn bị, đi từ từ vào, đẩy ra phòng bệnh VIP.

Bên trong là một lão nhân sắc mặt khô vàng nhưng ánh mắt vẫn bén nhọn đang nằm, ông không ngừng ho khan, tựa vào đầu giường đọc báo, khi nhìn thấy Kỳ Phong tiến vào, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Ông nội.” Kỳ Phong mặt không đổi sắc kêu một tiếng, đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, đem canh để qua một bên, “Con đến thăm ngài.”

Kỳ lão gia ho khan một tiếng, cười lạnh nói, “Thăm ta? Hiện tại trong mắt con còn có ông nội? Con làm ta thất vọng rồi!”

“Chuyện trong nhà không làm, giao tiếp với giới giải trí bẩn thỉu, con không biết rằng người ở bên trong đó có bao nhiêu ghê tởm? Khụ khụ… Khụ… Điền sản, dệt nghiệp, đều là thể diện của chúng ta, con làmviệc này có phải cả liêm sỉ con cũng không muốn!?”

“Điền sản Côn Luân cùng dệt nghiệp, con không có vấn đề gì.” Kỳ Phong lạnh như băng mở miệng, “Con hiện tại mặc dù là cổ đông lớn nhất của Côn Luân, nhưng con đã rời khỏivị trí tổng giám đốc, ônglàm chủ tịch nguyện ý kêu ai làm thì làm, con chỉ là cổ đông, chia hoa hồng thì tốt rồi, thủ hạ của ông chỉ là tiểu binh, ông không có quyền ra lệnh cho con.”

“Khụ… Khụ khụ… Ta là ông nội của con!”

Kỳ Phong mặt không đổi sắc gật đầu, “Con đương nhiên biết ông là ông nội con, nếu không con cũng sẽ không phí mỗi tuần đều đến làm nghĩa vụ phụng dưỡng. Ông yên tâm, vô luận thân thể ông như thế nào, con đều sẽ vẫn luôn hiếu thuận với ông, nhưng con đã 30tuổi, không cần người giám hộ thay con quyết định, hơn nữa con cũng không phải công cụ, con muốn hài tử thì con tìm cách không phải ông thay con làm, cho nên đừng tốn công vô ích, đối với thân thể không tốt.”

Một năm này, y nuốt 1/3 cổ phần công ty trong tay lão gia, cộng thêm cổ phần cha lưu lại cùng cổ phần y có, đã hoàn toàn khống chế tập đoàn tài chính Côn Luân, nanh vuốt của lão gia cũng không dám vươn ra, y biến thành người đệ nhất trong Kỳ gia, cũng nhìn thấu mục đích của lão gia.

Ông muốn một công cụ nghe lời, chỉ cần không nghe lời, sẽ không tiếc hết thảy hủy diệt, Lạc Khâu Bạch bị như thế, y cũng bị như thế.

Cho nên y muốntìm tất cả biện pháp nuốt lấy nửa giang sơn của Kỳ gia, tay cầm hơn phân nửa cổ phần công ty cũng tuyệt đối không phải vì lão giamà làm công. Cổ phần công ty là của y, gia sản nghiệp là của y, lão gia muốn tìm người kế thừa, cũng phải xem y có nguyện ý hay không.

Hiện tại cái nhà này là Kỳ Phong y định đoạt.

“Làm càn! Khụ khụ… Kỳ gia cũng không dính dáng tới giới giải trí, ta đều là bị Lạc Khâu Bạch nhuốm bệnh, con bây giờ còn muốn vì nam nhân bỏ của chạy lấy người, cả gia tộc cũng không cần!”

Kỳ Phong gợi lên khóe miệng, “Ông ít hại người đi, tích đức một chút, tin tưởng thân thể sẽ tốt hơnnhiều.”

“Ông hiện tại phát sầu cũng không phải lo cho gia tộc, mà là con không cho ông tôn tử, ông dùng quân cờ sai rồi, đáng tiếc cho30 năm của con, hiện tại đã chán ghét, thân là tôn tử con chỉ muốn kết thúc nghĩa vụ phụng dưỡng là đủ rồi, pháp luật cũng không quy định tôn tử phải làm con rối, về sau ông tiếp tục lo cho điền sản cùng dệt nghiệp của ông, con quản công ty giải trí của con, nước sông không phạm nước giếng.”

“Con ——! Con muốn Kỳ gia đoạn tử tuyệt tôn!? Ta làm cũng chỉ vì tốt cho con! Ta thật hối hận lúc trước không ác với Lạc Khâu Bạch một chút, chặt đứt đường lui của con! Ta nếu còn có con trai cùng tôn tử, khụ khụ… Con cho là mình còn có thể kiêu ngạo như vậy ? Đừng quên, tại đây ta mới là trưởng bối!”

“Nhưng cái nhà này ôngkhông còn làm chủ .”Sắc mặt của Kỳ Phong triệt để âm trầm xuống dưới, y đứng lên nhìn chằm chằm vào ông nói, “Ông nội, việc ông làmcon sẽ nhớ cả đời, nếu ông còn u mê không tỉnhcon sẽ không để ý đem chuyện ông làm với Lạc Khâu Bạch nói ra hết. Đến lúc đó tập đoàn tài chính Côn Luân coi như xong, nhưng Lưu Bạch còn tồn tại, Kỳ gia một phần tiền cũng không thể thiếu, con cũng không sợ mất danh dự, chẳng qua ông một ‘Nhà từ thiện’đại danh lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy hại một tiểu bối, nói ra chỉ sợ thanh danh cũng giữ không được.”

“Con ——!” Lão gia vỗ ngực.

Kỳ Phong giúp ông vỗ vỗ ngực, rót một ly trà sâm, giúp ông thông khí, cầm lấy áo khoác của mình đứng lên.

“Ông nội, đừng ép con đi đến một bước này, con hy vọng ông trường mệnh trăm tuổi, cũng hy vọng ông tự giải quyết cho tốt.”

“Sáng mai con sẽ đi Mỹ, chuẩn bị cuộc thi, ông nội, chờ con về con sẽ đến thăm ông.”

Nói xong lời này y ly khai phòng bệnh, nghe được Kỳ Phong chấp mê bất ngộ cùng giới giải trí liên lụy không rõ, lão gia đều vặn vẹo, một chút biện pháp cũng không có, Kỳ Phong đã sớm không còn là Kỳ Phong một năm trước, nếu là trước kia nócòn trẻ con, hiện tại sát phạt quyết đoán như vậy, không ai có thể ngăn trở y.

Sáng sớm hôm sau, sắc trời còn chưa sáng, Kỳ Phong liền lên máy bay đi California.

*****

Lạc Khâu Bạch mang theo Đoàn Đoàn đi theo Ngô Bân vào phòng thu âm.

Đây là lần đầu tiên hắn tới phòng thu âm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thiết bị cao cấp như vậy, học đã hơn một năm, trình độ thanh nhạc tuy rằng vẫn không được tốt lắm, nhưng là đối với bản thân hắn mà nói cũng đã tiến bộ rất nhiều, ít nhất hiện tại nhìn thấy mấy thứ này đều hiểu biết một ít, không đến mức há miệng mất mặt.

Ngô Bân tại giới âm nhạc địa vị cao, có thể được vị đại sư kiến thức rộng này chỉ giáo, Lạc Khâu Bạch vừa kích động lại thấp thỏm, hắn mơ mơ hồ hồ được lão gia khích lệ, đến hiện tại vẫn không phục hồi lại tinh thần, nhìn vẻ mặt của hắn, Ngô Bân ha hả mỉm cười, nếp nhăn trên mặt hiện rõ, ngược lại so với trên lớp học thân thiết rất nhiều.

“Có phải suy nghĩ tôi vì cái gì kêu cậu tới thu âm?”

Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, ngại ngùng gật đầu “Ân” một tiếng, Đoàn Đoàn trong ***g ngực của hắn động hai cái, mắt to nhìn Ngô Bân, cùng ba ba nhất trí.

Lão gia nở nụ cười một chút, động thủ nhéo nhéo mặt tiểu tử kia, tiếp tùy tiện ngồi xuống ghế dựa, giơ một ngón tay nói, “Thứ nhất, tri thức của cậu thật sự rất kém cỏi, khi hát hoàn toàn không có kỹ xảo, nếu dựa theo kỹ xảo đến bình luận của trường, tôi cho cậu không đạt yêu cầu đã nhân từ rồi.”

Da đầu Lạc Khâu Bạch da đầu một trận run lên, lão gia giơ lên hai đầu ngón tay, “Thứ hai, ca khúc cậu viết chỉ có thể tính là tàm tạm, làn điệu tuy rằng có thể đọc thuộc lòng nhưng rất đơn giản, người không có nhạc lý phỏng chừng tùy tiện viết cũng có thể biên xuất một đôi lời. Còn có ca từ của cậu, trừ bỏ gieo vần tàm tạm, cùng rất nhiều bài tình ca thối rữa trên đường cũng không có gì khác biệt, có thể nói, ca khúc cậu viếtvừa thối lại tục, hoàn toàn không thể hiện được tố chất gì của một học sinh chuyên nghiệp của học viện âm nhạc.”

Nghe xong lời này, Lạc Khâu Bạch xấu hổ mặt đỏ rần, nắm quần một câu cũng nói không nên lời.

Tuy rằng hắn đối với trình độ của mình cũng tự mình hiểu lấy, nhưng bị giáo phụ âm nhạc quốc tế phê bình cái gì cũng sai, vẫn rất đả kích người…

“Ách… Ngô lão sư, ngài có phải hay không ở trong trường học ngại ngùng mà trực tiếp mắng ác như vậy, cho nên mới cố ý kêu tôi đi theo ngài đến đây ? Tôi… Cái kia, về sau sẽ sửa lại, đa tạ ngài.”

Hắn chân tay luống cuống lại có điểm ngốc, làm lão gia không nín được nở nụ cười, ông ta mỉm cười, Đoàn Đoàn cũng cười theo, tuy rằng tiểu tử kia cũng không biết sao lại cười.

Ngô Bân vỗ vỗ bả vai Lạc Khâu Bạch, “Cậu cho mình là nhân vật nào, tôi ở trong trường học còn cần cho cậu mặt mũi?”

Lạc Khâu Bạch xấu hổ đầu cúi thấp hơn.

“Bất quá…”

Lão gia kéo dài âm điệu, Lạc Khâu Bạch nghi hoặc ngẩng đầu, chợt nghe ông ta nói, “Kỹ xảo có thể học sau, biên khúc từ từ cũng sẽ quen, nhưng chỉ có cảm giác chân tình cùng thanh âm cuốn hút là không có cách nào phục chế, mà cậulại làm được hai điểm này.”

“Cho điểm ca khúc của cậu, chia ra một phần hát, hai phần soạn nhạc, ba phần dùng từ, một trăm phần tình cảm ôn hoà. Quan trọng là, ca khúc của cậu tuy rằng viết không được tốt lắm, bất quá tôi thích.”

Lạc Khâu Bạch kinh ngạc nhíu lông mày, “Ngài vì nguyên nhân này mới để tôi đến phòng thu âm?”

Tiêu chuẩn của đại sư cũng quá thấp đi…

Nhắc tới đây, lão gia có chút tự phụ hừ một tiếng, “Hiện tại giới âm nhạc bị thương nghiệp hóa rất nghiêm trọng, chỉ cần không phải người câm cùng ngũ âm không được đầy đủ, tùy tiện một chút đã ra album, nhưng một ca khúc có chân tình đều không có, sao có thể đả động người khác?”

“Tình ca tình ca, trước hữu tình mới có ca, tôi không biết cậu bởi vì sao mà cho ra bài hát này, nhưng cậu cho tôi một cảm giác ôn nhu, còn có cảm giác về gia đình và người yêu, điểm này thực trân quý.” Nói tới đây Ngô Bân nở nụ cười một chút, đột nhiên giống ông cụ chớp chớp đôi mắt, “Kỳ thật, tôi càng muốn hỏi chính là, cậu mang theo nhi tử đồng thời ca hát, có phải muốn tưởng niệm mẹ của nó? Ngô… Hát động tình như vậy, cô ấy nhất định là mỹ nữ đi?”

Lạc Khâu Bạch sặc một cái, cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn mặt mày tương tự Kỳ Phong, ngửa đầu nhìn trời, “Ách… Rất xinh đẹp.”

Lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy người nào đó là đại mỹ nhân… Tuy rằng đại điểu của đại mỹ nhân ngay lúc đó làm mù mắt của hắn, nhưng không thể che dấu khuôn mặt cùng bộ dáng của đại điểu vẫn hợp khẩu vị của hắn.

Nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, Lạc Khâu Bạch nhịn không được cười rộ lên.

Ngô Bân liếc mắt nhìn hắn, cười nhạo, “Nhắc tới bà xãlại lộ ra biểu tình này, người trẻ tuổi, trước hết để cho cậu cùng nhi tử ra ngoài nấu cháo điện thoại với vợ một tiếng sau, rồi trở về hát?”

Nếu thật có thể liên hệ, một tiếng không thành vấn đề, bà xã hắn trực tiếp bắt hắn về.

Lạc Khâu Bạch vuốt cái mũi cười cười, Đoàn Đoàn trong ngực nha a một tiếng, ngáp, ngủ không đủ liền vẻ mặt không vui, quả thực rất giống mẹ nó.

Trong phòng thu âm Ngô lão gia đợi cho tới trưa, rốt cục hát xong bài hát này, vốn Lạc Khâu Bạch không muốn thuthanh âm Đoàn Đoàn vào, cảm thấy một khi làm thành ca khúc, mang theo thanh âm y y của tiểu hài tử sẽ có vẻ không nghiêm túc.

Bất quá lão gia lại mãnh liệt phản đối, nhất định phải thu thanh âm Đoàn Đoàn thế cho nên tiểu tử kia vốn không ngủ đủ, nghe được ba ba ca hát liền có tinh thần làm theo, khi ca hát liền ngủ gà ngủ gật, tới tới lui lui mấy lần liền không cao hứng, khuôn mặt bánh bao đáng thương, đôi mắt trông mong nhìn ba ba, tựa hồ như lên án cái gì, dẫn tới Lạc Khâu Bạch cùng lão gia không ngừng cười.

Lần đầu tiên ghi hình cảm giác phi thường mới mẻ, Lạc Khâu Bạch ngay từ đầu không thích ứng, sau lại cảm thấy rất thú vị, được lão gia chỉ điểm, hắn càng hát càng tốt, sau khi ra thành phẩm còn có chút bồi hồi.

Lão gia đem thành phẩm từ đầu tới đuôi nghe xong một lần, nhất là Lạc Khâu Bạch cùng Đoàn Đoàn, lộ ra tình cảm phụ tử nồng đậm, cơ hồ chỉ cần nghe được có thể tưởng tượng hình ảnh người một nhà thiên luân chi nhạc, người cha chờ đợi người yêu.

“Khâu Bạch, tôi muốn đem bài hát này đăng lên trang web của tôi, trên đó đều là tác phẩm của học sinh mà tôi thấyvừa lòng, bình thường có không ít fan hâm mộ đều lên đó, cũng có thể giúp bài hát này mở rộng, cậu nguyện ý không?”

Lạc Khâu Bạch sửng sốt, tiếp do dự.

Ngô Bân nhìn vẻ mặt của hắn, cười khoát tay áo nói, “Cậu không nguyện ý cũng không sao, dù sao cậu mới là tác giả chân chính của bài hát này, bất quá tôi rất thích bài hát này, có thể coi như cậu vì tôi mà hát một lần, tôi lén lút cất giấu cũng không tồi.”

“Không, không phải không nguyện ý. Ông có thể thích bài hát này tôi rất vui vẻ, tôi chỉ là…”

Cũng không dám đăng lên cho công chúng thấy ba chữ”Lạc Khâu Bạch” kia thôi.

Một năm qua, hắn không muốn nghĩ cũng không muốn nhìn tới bất luận cái gì liên quantới giới giải trí, Diệp Thừa cũng thông cảm tâm tình của hắn, cũng không nói với hắn, cho nên hắn cũng không biết thanh danh của mình thối thành bộ dáng thế nào, nếu đem ba chữ”Lạc Khâu Bạch” kia đứng chung với giáo phụ âm nhạc tương đương ném vào mặt vị ân sư này, cũng làm cho hắn một lần nữa trở lại tầm mắt người khác.

Hắn thật vất vả mới bình tĩnh, nếu lại một lần bị phá hỏng nên làm cái gì bây giờ?

Hắn do dự trong chốc lát, nhìn ánh mắt thành khẩn của Ngô Bân, lại cảm thấy không cách nào nói ra lý do, chỉ có thể cười gật đầu, “Có thể được Ngô lão sư đăng lên website không biết hâm mộ chết bao nhiêu người, tôinếu có da mặt dày từ chối thì bất kính quá, bất quá có thể nào không dùng ba chữ Lạc Khâu Bạch?”

Ngô Bân liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn có nỗi niềm khó nói, cũng không hỏi nhiều, cười nói, “Vậy cậu muốn đổi thành cái gì? Tên tiếng Anh Kevin sao?”

Lạc Khâu Bạch gãi tóc suy nghĩ trong chốc lát, “Ân… Liền kêu White Hill, hoặc là trực tiếp viết tắt thành WH, có hàm nghĩa.”

“WH?”

Mới vừa hạ cánh xuống California, ngồi ở trong xe Kỳ Phong dừng một chút, nhíu mày, “Lần này là cuộc thi đấu sáng tác, người này vì cái gì không dùng tên thật, người này không đọc tin tức kỹ càng tỉ mỉ sao?”

Thư ký lật xem tư liệughi danh, lắc lắc đầu quay người lại nói, “Bài hát này là lão sư học viện âm nhạc đề cử, không có tin tức kỹ càng tỉ mỉ, tên đầy đủ gọi White Hill, nghe nói dự thi là ca khúc tiếng Trung.”

“White Hill?” Kỳ Phong lập lại một lần.

Màu trắng … Đồi núi?

Lời của editor: Vợ chồng sắp gặp lại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.