*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Em biết sai chưa?” Khâu Thiên ngồi trong phòng vệ sinh, tức giận chỉ trích Kim Đa Bảo?
Kim Đa Bảo buồn bực hỏi ngược lại, “Anh làm hư chiếc nhẫn em tặng, vậy mà anh còn hỏi em biết sai chưa?”
“Nếu không phải em gắp trúng chiếc nhẫn kém chất lượng, thì làm sao gãy được!” Anh còn như thằng ngốc, mỗi lần chạy qua chỗ đất kia đều lấy chân lùa cỏ, nhưng sau đó chỉ bới được một nửa chiếc.
“Mà này…” Kim Đa Bảo ngẫm nghĩ một chút, nghi ngờ nói, “Trong lúc thi đấu được đeo nhẫn sao?”
“Không được, trên nguyên tắc là không được.” Khâu Thiên cười nhạt, “Cho nên trước khi vào sân anh đã lấy băng dán quấn vài vòng để che lại, em biết lúc té xong, đứng lên phát hiện trên tay chỉ còn một miếng băng dán đang đung đưa thì có cảm giác gì không?”
“Ồ, vậy anh có cảm giác gì?”
“Lúc đó.” Anh chợt ngừng lại, không muốn nói cô biết để cô khỏi đắc ý. Lúc đó trong lòng rất hoảng hốt, nghĩ đã làm mất một vật rất quan trọng, cho nên lúc quay lại nơi ngã xuống, sau khi tìm được nửa chiếc nhẫn, anh chẳng ngần ngại dùng băng dán đính vào kẽ tay mình.
Anh không nói gì, Kim Đa Bảo bỗng giáo huấn ngược lại anh, “Nếu quy định nói không được đeo nhẫn, vậy thì anh đừng nên đeo, nếu anh không đeo cũng sẽ không làm hư, đây là bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-quyet-dinh-vay-nhe/3198051/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.