Kim Đa Bảo đã co rúc trong sô pha ở góc phòng hơn một tiếng, một tiếng trước Khâu Thiên hỏi cô thấy anh hát có hay không, cô trái lương tâm khen một câu: “Rất hay”, sau đó Khâu Thiên liền ngỏ lời: “Hay thế thì anh hát cho em mấy bài nữa”. Nửa tiếng sau, anh lại hỏi một câu giống như vậy, Kim Đa Bảo kiên định lắc đầu: “Không hay”, Khâu Thiên lại tỏ vẻ: “Hát chưa đủ đô, biểu hiện thiếu toàn diện, nghe thêm một chút sẽ thấy hay thôi.”
Ma âm xuyên qua tai, cô đắp áo khoác của Khâu Thiên lên người, lúc bắt đầu hơi mơ màng, cuối cùng Khâu Thiên cũng hát đủ. Anh lại gần, đưa micro cho cô, “Em muốn hát không?”
“Anh tiếp tục đi…” Kim Đa Bảo nhẫn nhục chịu đựng, dũng cảm bước qua cái hố có tên: “Kỹ năng ca hát vô cùng đặc sắc, không gì sánh bằng của bạn trai”, cảm giác cuộc sống đều thăng hoa hơn rất nhiều.
“Cổ họng hơi đau.” Khâu Thiên cầm lấy chai nước suối đã uống một nửa của Kim Đa Bảo, hớp vài ngụm, “Không muốn hát thì mình đi, em muốn đạp xe chơi xuân đúng không? Vậy ra bờ hồ giữa công viên đi, bên kia có cho thuê xe đạp thì phải?”
“Anh có thể tiếp tục, đừng ngại.”
Khâu Thiên quăng bình vào thùng rác, dùng hai tay kéo tay áo khoác về phía mình, tiện thể kéo cả Kim Đa Bảo đang ngồi xếp bằng trên sô pha tới trước mặt, sau đó ôm lấy hai chân đang cong lại của cô, đặt cô ngồi lên đùi, “Vừa nãy em muốn hôn đúng không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-quyet-dinh-vay-nhe/3198043/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.