Kim Đa Bảo không mang theo giấy, lúng túng hút “sột” một tiếng, mặt liền đỏ như con tôm hùm bị hấp cay. Khâu Thiên giơ tay lên, dùng ngón trỏ quệt vào khóe miệng cô, sau đó nghiêng người lau nước bọt xuống nền xi măng.
“…”
Anh ta đang làm gì vậy! Cô sẽ không bao giờ đến đây nữa! Cả đời cũng sẽ không bao giờ qua lại với tên này nữa!
Cô đứng phắt dậy, lúc chuẩn bị chuồn đi, Khâu Thiên bỗng nắm tay cô lại, “Cô chạy đi đâu vậy?”
Kim Đa Bảo nuốt ngụm nước bọt, chắc chắn không phun ra nữa mới dám mở miệng, “Tôi, tôi đi ăn cơm.”
“Lát nữa rồi ăn, tôi mời.” Tay Khâu Thiên hơi dùng sức, Kim Đa Bảo bị kéo ngồi xuống, cô cố gắng nhìn ra xa, giả vờ tất cả chuyện vừa rồi đều là ảo giác.
“Cô không hỏi tại sao tôi không vui à?” Khâu Thiên nhìn cô.
“À, tại sao cậu không vui?” Kim Đa Bảo nói gì nghe nấy, hỏi anh ta.
Khâu Thiên ngoắc tay gọi cô, chờ cô đến gần thì nhỏ giọng nói, “Không nói cho cô biết.”
“…”
Đồ tâm thần!
Khâu Thiên nhìn bộ dạng im lặng của cô, nở nụ cười, “Cô hỏi lại tôi lần nữa đi.”
“Tôi không muốn biết nữa.”
“Hỏi thêm lần nữa, tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Không cần.”
“Nếu cô không hỏi, tôi sẽ nói với bạn cô, là cô nhìn tôi thèm đến chảy nước miếng.” Anh thu nụ cười, trông có vẻ rất nghiêm túc.
Kim Đa Bảo lần thứ hai thỏa hiệp, “Tại sao cậu không vui?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-quyet-dinh-vay-nhe/3198019/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.