Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Thằng bé này, lần sau đừng đến nữa, trời nắng như vậy cẩn thận bị cảm nắng đấy, ngày mai không phải con còn đi làm sao." Mẹ Vương nhận giỏ từ trong tay Vương Thành, lấy canh đậu xanh [1] giải nhiệt ra, mở nắp nồi lên, một luồng khí nóng lập tức lan ra.

Nhà đang trang hoàng nên gần như không có chỗ nào sạch sẽ, ba Vương vất vả lắm mới tìm được mấy cái ghế dựa không dùng, lau sạch rồi ngồi.

Canh đậu xanh rất nhiều, Vương Thành còn nghĩ đến công nhân ở đây nên nấu không ít, bát cũng mang theo mười mấy cái.

Mẹ Vương múc canh vào bát đã được Vương Thành sắp ra, sau đó mới bảo ba Vương mời nhóm công nhân đến uống canh giải nhiệt.

Công nhân đều là người của thôn Quan gia, vì hiệu suất và tốc độ, nhà bọn họ mời mười người, có vài người quen của mẹ Vương nữa, nghe có canh giải nhiệt uống, bọn họ cũng không thấy ngạc nhiên, trước đó mẹ Vương cũng từng mang canh giải nhiệt cho bọn họ mấy lần, có rất nhiều, uống có thể no bụng được.

Tụ tập một chỗ, mọi người liền tám chuyện với nhau, thành tích thi đại học vừa ra nên vẫn còn nóng sốt, vì thế không khỏi nhắc đến thủ khoa tỉnh, chuyện Vương Tử Vũ là thủ khoa tỉnh đã sớm truyền khắp nơi rồi, nơi này không ai không biết, người quen biết với nhà Vương Thành đều hâm mộ ghen tị, bởi vì nhà bọn họ có ba đứa con, hai đứa có thành tích học tập khiến người ta phải đố kỵ, một đứa khác tuy không giống Vương Ninh An và Vương Tử Vũ nhưng cũng không kém cỏi, không biết đã tu luyện mấy đời mới có phúc như vậy.

Ba Vương thích nghe người khác khen ngợi con mình, cười toe toét, có công nhân hỏi ông bồi dưỡng con cái thế nào, ông còn tán gẫu với người ta cái gì mà cách dạy con, không khí rất hòa hợp.

"Chú em Vương nè, họ hàng nhà chú hình như cũng có đứa con thi đại học, nhưng thành tích hình như không tốt lắm." Quan Đại Nham bỗng nhớ tới chuyện này, ông là một trong những công nhân mà ba Vương thuê, lớn hơn ba Vương hai tuổi, làm người không tệ, có lẽ nghe được tin đồn gì nên lúc nói những lời này còn cẩn thận để lại đường lùi.

Họ hàng nhà bọn họ chính là hai nhà bác cả bác hai Vương Thành.

Nhà mới nhà bọn họ ở gần đây cũng đang trong lúc trang hoàng, Trương thị da mặt dày cứ vài ngày là đến một lần, nói hay thì là nghe chuyện này nọ, nói khó nghe thì là đến gây chuyện, mấy lần đến liền để lại ấn tượng rất sâu cho mấy người Quan Đại Nham, không bao lâu đã biết hai nhà quan hệ không tốt, nhưng từ khi thành tích thi đại học ra, thì Trương thị không đến nữa.

"Chú Nham đang nói đến con nhà bác hai cháu chứ gì, bọn họ đúng thật là có con gái thi đại học năm nay, là em họ cháu Vương Ninh Hương, cũng không biết thành tích của nó thế nào."

Người tiếp lời là Vương Thành, cậu có ấn tượng rất kém về Trương thị, tất nhiên cũng không có cảm tình gì với đứa em họ Vương Ninh Hương này, tính tình giống y chang Trương thị, từ nhỏ đã không thích học, thi đại học có thể có được thành tích tốt gì, cho nên cậu mới cố ý nói như vậy.

Mẹ Vương nhìn cậu, lại không nói gì cả.

"Cái này tôi cũng nghe nói thôi, hình như... hình như chỉ hơn một trăm điểm." Quan Đại Nham do dự nói, điểm thế này chỉ có mấy đứa lưu manh không thích học trong thôn mới có, có đứa còn có thể thi được hơn hai trăm điểm nữa, hơn một trăm điểm so với điểm của Vương Tử Vũ quả thực rất thấp, rất thê thảm, chỉ có thể nói đứa nhỏ này không có thiên phú đi học.

"Ha ha." Vương Thành không nhịn được vỗ đùi cười ha hả, "IQ thấp cỡ nào mới thi được cái điểm này chứ, đứa em họ này chỉ sợ nhét không ít tiền mới đi học đại học được."

Quan Đại Nham không dám phụ họa, chỉ có thể cười gượng.

"Thành Thành, dù IQ có thấp thì con bé cũng là em họ con." Ba Vương sợ cậu cười lớn quá dẫn Trương thị đến, lại không nhận ra lời mình nói cũng có vấn đề.

"Người ta có xem con là anh họ không còn rất khó nói." Vương Thành không để bụng, trong ấn tượng của cậu đứa em họ này rất ngang ngược, được cha mẹ nuôi thành gian xảo, chưa bao giờ làm việc, không hài lòng thì la hét kêu gào người ta, nghe nói ngay cả ông bà nội cũng bị cô ta la hét rồi, chuyện này thường xảy ra.

"Khụ khụ, hai cha con đừng tranh cãi nữa." Cuối cùng mẹ Vương cũng mở miệng.

Uống canh đậu xanh xong, mọi người quay lại làm việc.

Vương Thành cũng không lo những người này sẽ nói cuộc trò chuyện hôm nay ra, nếu không mẹ Vương đã sớm ngăn cậu lại, sẽ không chờ đến khi bọn họ nói xong mới mở miệng, hơn nữa phàm là người có chút đầu óc đều biết một nhà bác hai cậu không đáng để qua lại, giao tiếp với bọn họ thì ngày sau sẽ nếm được mùi đau khổ.

Mẹ Vương bỏ bát nồi vào trong giỏ đưa cho cậu rồi đuổi cậu đi, có ở đây thì cũng không ai nhờ cậu giúp cả, hơn nữa tro bụi rất nhiều.

Vương Thành biết mẹ Vương nói một không hai, đành phải xách giỏ chạy đi mất, lúc đi ra ngoài vừa đúng lúc mây đen che đỉnh, không có mặt trời chói chang chiếu vào, lập tức mát mẻ đi nhiều, đi chưa được một hai trăm mét, cậu liền gặp bác hai Vương Hoằng Văn đang đi về phía này, bác ta nhìn thấy cậu thì sửng sốt, rồi mới gọi tên cậu.

"Thì ra là Thành Thành, nghe nói cháu vào thành phố làm, sao lại về rồi?"

Vương Thành nhìn vẻ mặt tươi cười ân cần của bác hai, cậu không nhìn lầm đâu, đúng là ân cần như sợ người khác không nhìn ra vậy, khác với kiểu ngoài cười nhưng trong không cười trước đây, có thể nói hoàn toàn không giống kiểu cười cho có lệ, cậu nghĩ một lúc là biết nguyên nhân rồi.

Tin cậu bán núi Phượng Hà được số tiền lớn đã sớm truyền ra ngoài, hai nhà bác cả bác hai chắc chắn đã biết chuyện này, trong lòng chỉ sợ rất ghen tị, bây giờ đã bị kém hơn, cái vốn để mà vênh váo tự đắc trước mặt bọn họ như lúc trước đã không còn nữa, lấy lòng bọn họ nói không chừng sau này còn có thể mò được chút tiền từ chỗ bọn họ, nhưng mà nếu đến cái bước kia thật thì cũng chỉ có kẻ ngốc mới mắc mưu.

"Là bác hai à, hôm trước mẹ tôi gọi điện báo điểm thi đại học của Tiểu Vũ đã có, nghe bảo nó là thủ khoa tỉnh, cho nên tôi mới về, thuận tiện mang quà cho nó luôn, đúng rồi, em họ Ninh Hương hình như cũng thi đại học, không biết con bé được mấy điểm?" Vẻ mặt Vương Thành chân thành, tựa như là người trước đó vừa châm chọc Vương Ninh Hương có IQ thấp không phải là cậu vậy.

"Cái này... Bác hai cũng không rõ lắm, chờ lát nữa về sẽ hỏi xem." Vương Hoằng Văn cứ như bị xương cá mắc trong họng vậy, nghèn nghẹn, rất khó chịu.

"Điểm thi đại học đã có hai ba ngày rồi, nhà bác hai nén được cơ đấy, ba của tôi lúc chưa có điểm là ngày nào cũng suy nghĩ, may mà Tử Vũ không phụ kỳ vọng của ông ấy."

"Ha ha, còn chưa chúc mừng Tử Vũ là thủ khoa tỉnh, ầy, bác hai còn có chút việc, không trò chuyện với cháu được nữa." Nói xong liền bước đi, bước chân rất vội vàng.

Vương Thành thấy bóng người ông ta rời đi, cười rất sâu xa, có ngu mới tin ông không biết ấy, thôn Quan gia đều biết điểm của Vương Ninh Hương, Trương thị hay bát quái sao có thể không nghe nói được, Trương thị biết, bác hai chắc chắn sẽ biết, cậu chỉ là cố ý làm ông ta khó chịu mà thôi.

Về nhà, Vương Tử Vũ đang ở trong phòng khách nghịch laptop mới của cô.

Vốn lúc ở thôn Vương gia cũng có mạng, sau khi dọn đến nhà mới, chưa được bao lâu Vương Thành đã đi đến thành phố làm việc, trong nhà không ai lên mạng nên không nối internet.

Vương Thành không hiểu máy tính lắm, cậu chỉ biết một vài thao tác đơn giản, không giống anh cả khá thành thạo máy tính, chiếc máy tính đã dùng nhiều năm ở trong nhà kia có thể dùng được đến tận bây giờ đều nhờ anh cả bình thường bảo dưỡng rất tốt.

"Anh hai, chiếc laptop này không tệ." Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Tử Vũ nâng lên từ màn hình máy tính, ánh mắt trong veo như nước, đúng là một tiểu mỹ nhân.

Gien nhà bọn họ không tệ, nhưng chủ yếu vẫn là di truyền từ mẹ Vương, mẹ Vương tên là Quan Lan Phương, lúc trẻ là người đẹp nổi tiếng trong thôn Quan gia, lúc đó người theo đuổi bà có thể vây quanh thôn Quan gia vài vòng, trong đó không thiếu người có tiền, nhưng mẹ Vương lại nhìn trúng người thành thật là ba Vương, lúc đó rất ầm ĩ, bây giờ đừng nhìn mẹ Vương đã lớn tuổi, nhưng từ khuôn mặt vẫn có thể thấy lúc trẻ rất đẹp, mẹ Vương không thích nói về chuyện hồi còn trẻ, nhưng có vài cụ già trong thôn rất thích nói mấy chuyện cũ này, ba anh em bọn họ đều nghe qua.

"Em không hiểu máy tính, sao lại biết không tệ?" Vương Thành nghĩ thầm rằng, chiếc máy tính giá hơn mười ngàn nếu mà không tốt, cậu sẽ đi tìm chủ cửa hàng tính sổ.

"Chỉ là em thấy nó không tệ." Vương Tử Vũ không tìm hiểu về máy tính lắm, dù trong nhà bọn họ cũng có máy tính, nhưng nó là của anh cả, cô phải học bài, cho nên không thể chơi máy tính được.

"Hai ngày nữa bảo ba nối mạng cho em, lúc đó em có thể lên mạng tra chuyện lên đại học."

"Không cần, em không thường lên mạng sẽ lãng phí lắm, hơn nữa mẹ nói một hai tháng nữa là chúng ta có thể dọn đến nhà mới ở rồi." Vương Tử Vũ lắc đầu, bây giờ cô là người duy nhất trong nhà còn tiêu tiền của nhà, sao có thể muốn nhiều như vậy.

Vương Thành nghĩ thấy cũng đúng, nhà mới không phải đập đi xây lại, công nhân lại nhiều, nên tốc độ trang hoàng rất nhanh, nói không chừng chưa đến hai tháng nữa, "Đúng rồi, con heo lần trước anh đưa cho em nuôi đâu rồi, sao không thấy nó đâu?" Thời gian lâu rồi, suýt nữa cậu đã quên sự tồn tại của con heo này.

"Nó à, đang chơi vui vẻ trong chuồng gà đấy, nó rất ham chơi, mỗi lần không chú ý là nó chạy mất, nó rất thích gà trong chuồng, có nó ở đó, trong chuồng gà không được ngày nào yên." Tuy nói thế nhưng Vương Tử Vũ vẫn rất thích bé heo thơm, heo nhỏ như vậy cô mới thấy lần đầu tiên.

Vương Thành đi đến chuồng gà nhìn, chắc là chơi mệt rồi nên heo ta đang cuộn người ngủ trong góc, nếu không phải da nó đen thì chắc cậu cũng không chú ý đến.

Tối đó, Vương Thành ăn xong cơm tối ở nhà xong liền quay về thành phố.

[1] Canh đậu xanh giải nhiệt

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.