*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời tiết luôn là mưa nắng thất thường như thế, giống như trời đang mây quang trong xanh là vậy mà đùng một cái lại có thể nổi cơn mưa gió bão bùng. Trên thế giới này cũng tồn tại quá nhiều điều không thể đoán trước, chẳng có ai trong những thời khắc vui vẻ của cuộc đời mà nghĩ được, có lẽ, chỉ giây phút sau thôi những gì mình nhận được lại là đau thương.
(Giống như một bông hoa dạ lý hương, ý nghĩ của nó chính là trong sự vui vẻ lại ẩn chứa đầy hiểm nguy.)
Sáng nay, trời đã sáng tỏ mà Lộc Hàm vẫn đang say giấc, tối qua vốn là muốn ở nhà yên tĩnh xem phim, kết quả lại nhận được điện thoại của Trương Nghệ Hưng muốn cậu đi ăn cơm cùng. Cảm thấy Trương Nghệ Hưng vô cùng nhàm chán, muốn từ chối mà cậu ấy sống chết bám lấy, cuối cùng Lộc Hàm hết cách chỉ có thể đồng ý.
Lộc Hàm nghĩ, Trương Nghệ Hưng rốt cuộc là sợ Ngô Diệc Phàm điều gì, có cần thiết đến mức ăn bữa cơm cũng cần người đi cùng không? Nhưng mà cậu không biết, nhà hàng tối nay bọn họ sẽ cùng đến ăn là nhà hàng với phong cảnh đêm tuyệt đẹp mà Trương Nghệ Hưng đã từng uống say, và Lộc Hàm lại càng không biết chuyện kể từ đêm đó mỗi lần Trương Nghệ Hưng gặp Ngô Diệc Phàm sẽ không khỏi khẩn trương, đây không phải là sợ mà là một thứ cảm giác rất vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-ngo-la-khong-yeu-em/929668/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.