[Em hận kẻ đó lắm sao?] Tin nhắn hiển thị.
Không do dự, Gia Hân trả lời:
[Hận, rất hận mà cũng rất sợ.] Đây là lời thật lòng của cô. Dẫu đã gạt bỏ quá khứ để tiến đến tương lai phía trước, nhưng đối diện với gã đàn ông năm lần bảy lượt uy hiếp khó dễ thì nỗi ám ảnh đó khó mà phai mờ. Nhất là hắn nhiều tiền nhiều quyền còn Gia Hân và anh trai thì chẳng có gì cả.
Phía sau màn hình điện thoại, Trần Tình lặng đi vài giây. Rõ ràng hắn biết đáp án mà vẫn hỏi. Nhưng đáp án lần này hơi khác, bởi vì cô còn sợ hắn. Trần Tình ngộ ra, hắn đích thị chẳng sai khi bị gọi là ác quỷ.
[Em đừng lo, cứ nghĩ hắn sẽ không xuất hiện thì sẽ không xuất hiện nữa.]
[Không đâu, chuyện đó chỉ dụ được mỗi trẻ con.]
[Nhưng chỉ có trẻ con mới sợ quỷ thôi. Giống lúc nhỏ bị ba mẹ hù ấy.]
[Ừ nhỉ! Ha ha.]
Bọn họ bỏ qua chuyện buồn mà nói với nhau những thứ vui vẻ, quay về đúng với quỷ đạo của những con người ưa ánh nắng của sự tích cực.
Nhưng không ai nghĩ rằng Gia Hân sẽ lại nghe những lời nói đó của hắn. Cô thầm trấn an bản thân rằng tên khốn đó sẽ không xuất hiện. Và đúng như vậy, Gia Hân làm ở đấy gần nửa năm nhưng vẫn không hề thấy được bóng dáng của hắn. Cũng kể từ đó, cuộc trò chuyện qua mạng xã hội đã tăng dần, giờ đây đã trở thành thói quen trước khi đi ngủ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-ngo-da-thanh/3479775/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.