Dịch giả: xiaofang
Hiệu đính: Phi Yến Nhược Lam
Thời điểm Mạc Khiếu Bạch mở cửa xe, sắc trời đã tối đen:
“Đi thôi, lên xe.”
Tinh thần cô vẫn còn đang lơ lửng, cứng nhắc ngồi lên xe, hỏi:
“Đi đâu?”
“Ăn cơm, nhìn bộ dạng cô chắc chắn là buổi chiều vẫn chưa ăn gì?” Anh nói.
Cô im lặng không lên tiếng.
“Đừng nói với tôi mấy câu như cô không có khẩu vị, tôi không muốn thấy cô biến thành Lâm Đại Ngọc đâu [1].” Anh nói, nháy mắt cười một cái.
Cô vẫn không có phản ứng. Anh nhìn cô như vậy, trong lòng nhẹ nhõm không ít. Tối thiểu thì cô vẫn còn nghe anh, ít ra cô không trở mặt với anh. Thật ra thì mới vừa rồi anh liều chết đi một bước cờ hiểm, thậm chí anh còn chưa suy nghĩ kỹ, những lời khi nãy cứ thế mà tuôn ra như tràng pháo. Đợi đến khi anh nói xong, cô đã buông giáp đầu hàng rồi. Chỉ là vẫn kiêu ngạo như thế, anh có thể thấy được nỗi đau trong lòng cô từ biểu hiện quật cường ấy.
Sau đó không biết tại sao, đột nhiên lại thốt ra đề nghị kia. Trong lòng anh nghĩ đây là một cơ hội, tuy rằng cơ hội càng lớn thì rủi ro càng cao. Nhưng cuối cùng cô vẫn chưa tiếp nhận. Anh cũng chỉ có thể xem đó là một trò đùa.
Anh đưa cô đến một nhà hàng Tây, do là khách quen ở nơi đó, không đặt chỗ trước vẫn không cần phải đợi. Chỉ là Tằng Lam nhìn thấy bầu không khí xung quanh, cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-lua-hon-ngoan-muc/2896592/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.