Anh đến bên cạnh, thấy bà lão không có vấn đề gì lớn, chỉ hơi xây xát.
Lục Hi nhẹ nhàng dìu bà lão ngồi dậy, hỏi: “Bà ơi, bà không sao chứ?”
Bà lão một mực cúi đầu không trả lời, liên tục kêu đau “ai da”.
Lục Hi nhìn đồng hồ, có chút vội, bà lão có lẽ ngã đau không tỉnh táo, làm sao bây giờ?
Anh đột nhiên phát hiện tấm bảng trên ngực bà cụ ghi dòng chữ: “Tôi là Vương Tố Trân, tôi bị Alzheimer, nếu đi lạc, vui lòng gọi vào số điện thoại con trai tôi, Lưu Minh”.
Phía dưới là số điện thoại.
Con trai bà lão thật cẩn thận, Lục Hi nghĩ thầm.
Anh gọi điện và tường thuật sự việc, thông báo địa chỉ, lại trấn an bà lão vài câu, sau đó liền lên xe rời đi.
Không lâu sau, Lục Hi tới khách sạn, trực tiếp đi lên tầng cao nhất.
Lúc này bỗng có hai bảo vệ chặn đường anh: “Đứng lại, tối nay có buổi lễ từ thiện, không phận sự miễn vào”.
Lục Hi ngẩn người, nói: “Anh nhìn kiểu gì mà bảo tôi là người không phận sự?”
Một bảo vệ khinh thường nói: “Anh nhìn quần áo mình đi, không biết tối nay ai tổ chức từ thiện hả? Giám đốc Hoắc tập đoàn Giai Mĩ, những khách mời hôm nay đều là nhân vật máu mặt, anh nhìn anh, ăn mặc nhếch nhác bẩn thỉu, chẳng khác gì tên ăn xin, còn dám đỗ xe, đây không phải chỗ kiếm ăn đâu, mau cút đi”.
Lục Hi cúi xuống nhìn mới nhận ra, không biết từ bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/603206/chuong-1219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.