“Haha, nộp mạng, mày mạnh miệng thật đấy”, Lục Hi chậm rãi nói: “Vốn dĩ tao không thèm để ý đến mày, nhưng mày lại quá mức huênh hoang, tự chặt một cánh tay thì tao sẽ cho mày rời đi, nếu không thì chuẩn bị bỏ mạng lại đi".
Lúc này, Lục Hi đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Somchai.
Mọi người nghe vậy, ai nấy cũng đều kinh hồn bạt vía.
Trước mặt Somchai lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy, vừa rồi tên này không nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Vương Hổ và những người khác sao, hay hắn chính là tên thiểu năng?
Sắc mặt của các ông trùm đanh lại, người này dám nói như vậy, lẽ nào có tự tin đánh bại Somchai?
Nếu đúng thật như vậy, người này thực sự là cứu tinh của mọi người rồi, bởi vì bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.
Lúc này, Ngô Đạt đang ở trên khán đài nhìn Lục Hi nói: "Tên ngu này, tưởng bản thân có chút tài lẻ biến hình liền dám huênh hoang trước mặt Somchai, người đó là tông sư đấy, đồ ngu, nhất định đừng làm liên luỵ đến chúng ta".
Dù sao thì Lục Hi cũng đi cùng bọn họ, nếu Somchai tức giận lây sang bọn họ thì tính mạng của bọn họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nghe Ngô Đạt nói vậy, trên mặt Vương Kiều và những người khác cũng trở nên lo lắng, chỉ có Chu Nhã khẽ cau mày, nhẹ nhàng nói: “Ít nhất anh ấy có gan xuống đó, so với chúng ta lợi hại hơn nhiều, chúng ta còn có lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/603164/chuong-1177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.