Chương trước
Chương sau
Lúc này, Quốc Bang lên sàn đấu, chắp tay với Somchai, sau đó bày thế định tấn công, người Hoa Hạ vẫn rất coi trọng lễ tiết.

Somchai lại cười lớn một tiếng, bước một sải chân đã xông về phía Quốc Bang, hai chân giật đá xông lên như cối xay gió.


Lúc này, có thể nhìn thấy cơ bắp trên người Somchai nổi lên như sắt đá và che đi một tầng chân khí màu vàng đất, giống như máy xúc đất hình người, xúc về phía Quốc Bang.

Quốc Bang cũng vận chân khí toàn thân, hai quyền mang theo gió kình, nghênh đón về phía Somchai.

Nhưng dưới thế tấn công như mưa cuồng gió giật của Somchai, ngay cả hai chiêu mà anh ta cũng không đỡ được, bị đá bay, miệng phun ra máu ngã xuống đất, bị người ta bê đi.

Lúc này, sắc mặt của các đại lão càng sầm xuống nặng trĩu đến mức có thể nhỏ nước, tuy Quốc Bang không phải là người mạnh nhất trong số thuộc hạ của họ, nhưng cũng là cao thủ, mà lại không đỡ nổi hai chiêu, trong lòng bọn họ đã có dự cảm cực kỳ không tốt.

Nhưng bọn họ cũng tuyệt đối không thể rút lui, mặc cho Somchai hống hách, nếu vậy, bọn họ sẽ thành trò cười, cũng không còn mặt mũi xưng hùng trên giang hồ.

Lúc này, lại có một vị đại lão phái ra thuộc hạ của mình đến nghênh chiến Somchai.

Lúc này, mọi người đều biết, người này cũng không phải là đối thủ của Somchai, ứng chiến cũng sẽ là kết cục bại trận, nhưng bọn họ cấp thiết cần tìm hiểu nhiều hơn về võ kỹ của Somchai để tiện ứng phó, cho nên cũng chỉ có thể áp dụng chiến thuật này, bởi vì bọn họ cảm thấy cho dù bọn họ lên sàn đấu, cũng chưa chắc có thể đánh được Somchai này.

Còn người lên sàn cũng biết rõ sứ mệnh của mình, cũng không hề sợ hãi, thét một tiếng dài liền xông lên sàn đầu, không nói nhiều, lao về phía Somchai.

Anh ta cũng biết mình không phải là đối thủ của Somchai, chỉ hy vọng mình có thể cầm cự lâu một chút, để tiện cho đại lão của mình nhìn ra điểm yếu của Somchai.

Lúc này, Ngô Đạt lại trầm giọng nói: “Somchai này rất lợi hại, chúng ta đặt cược cho hắn, tuyệt đối không vấn đề”.

Lúc này, đám người Vương Kiều mới hoàn hồn lại, nhìn Ngô Đạt một cái, thấy vẻ mặt không cảm xúc của Ngô Đạt, mấy người cắn răng, lấy di động ra đặt cược, tối qua thua nhiều như vậy, bây giờ dù thế nào cũng phải thắng.

Lúc này Lục Hi nhìn Chu Nhã, mỉm cười nói: “Sao cậu không đặt cược, Somchai này có vẻ sẽ thắng đấy”.

Chu Nhã lắc đầu, khẽ nói: “Somchai này là người nước ngoài, hình như đang thách thức người Hoa Hạ chúng ta, tôi sẽ không đặt cược cho hắn”.

Lục Hi gật đầu, không nói gì nữa.

Lúc này, Ngô Đạt lại nói: “Tiểu Nhã, có gì đâu, đặt cược cho ai cũng là đặt, chỉ cần thắng được tiền là được”.
Chu Nhã lắc đầu: “Các anh đặt đi, đừng lo cho tôi, tôi không muốn cược”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.