Lục Hi gật đầu nói: “Không sao, đợi xem xong cuộc đấu, để tôi sắp xếp là được”.
Đám người Lục Hi vừa nghe lời của Lục Hi, lập tức cười thầm, khoác lác trắng trợn vậy hả.
Trên khuôn mặt Chu Nhã cũng lộ ra vẻ tung lúng, Lục Hi không liên lạc ngay, mà nói xem xong trận đấu, hiển nhiên là không chắc chắn, có lẽ cũng chỉ nói vậy thôi, mình còn tưởng thật, đúng là có hơi ngượng, cho nên Chu Nhã cũng ngậm miệng không nhắc nữa.
Sau đó, mọi người đến lối vào sơn cốc, ở đây có mười mấy người ăn mặc chỉnh tề, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở cửa.
Ngô Đạt nhìn Lục Hi một cái, cười kiêu ngạo, tiến lên nói mấy câu, sau đó được dẫn đến một phòng của dãy phòng ở một bên, lát sau đi ra, chỉ thấy anh ta vẫy tay với đám người Chu Nhã: “Vào đi”.
Sau đó, đám người Chu Nhã đi vào, cùng tiến vào bên trong sơn cốc.
Lúc này, Ngô Đạt nói: “Lục Hi, mười ngàn của anh, tôi nộp giúp anh rồi”.
“Ồ, cảm ơn, anh cho số tài khoản, tôi chuyển cho anh”, Lục Hi nói.
Lúc này, Ngô Đạt nhìn Chu Nhã một cái nói: “Không cần đâu, anh là bạn của Chu Nhã, coi như tôi mời anh”.
Ngô Đạt ra dáng vẻ hào phóng.
Lúc này, Lục Hi khẽ cười nói: “Không cần đâu, mười ngàn thì tôi vẫn có, vẫn nên chuyển cho anh thì hơn”.
Mười ngàn, thì muốn mình nợ anh ta một ân tình, Lục Hi không muốn làm vụ làm ăn lỗ vốn như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/603144/chuong-1157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.