Nghe ông Vương nói những lời này, Thường Bác Vũ lập tức như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Hắn không biết đã tốn bao nhiêu công sức vất vả lắm mới có được vị trí như hiện nay, nhưng một thanh niên hai mươi tuổi không những có thân phận giống như hắn, lại còn thuộc cơ mật quốc gia, ngay cả hắn cũng không được biết, cấp bậc còn cao hơn hắn.
Điều này khiến Thường Bác Vũ vẫn luôn vô cùng kiêu ngạo, thực sự cảm thấy khó mà chấp nhận được.
Hắn ngẩn người một lúc, chậm rãi nói: “Ông Vương, cậu ta là cậu ấm nhà nào ư?”
Lục Thiên Hành này, nếu là con cháu đời sau của vị đại công thần trong thời kỳ Tân Hoa Hạ thành lập, thì Thường Bác Vũ hắn cũng chấp nhận, có đãi ngộ như vậy, đó cũng là công lao của tiền bối nhà người ta, ít nhất về mặt năng lực, còn chứng minh Thường Bác Vũ hắn là quân nhân hàng đầu, nếu như vậy, thì hắn vẫn còn tự tin.
Lúc này, ông Vương cũng nghe ra sự không cam tâm trong lòng Thường Bác Vũ, chỉ nghe ông ta chậm rãi nói.
“Bác Vũ à, tôi biết cậu luôn kiêu ngạo, cậu có năng lực, nếu không, cậu cũng không làm được đến vị trí hiện tại, nhưng cậu vẫn nên bớt kiêu ngạo thì hơn, cậu biết Luyện Binh Hoàn chứ?”
“Tôi biết, ông Vương, nhưng có liên quan gì đến chuyện này?”, Thường Bác Vũ khó hiểu nói.
Nhưng nhắc đến Luyện Binh Hoàn, trong lòng Thường Bác Vũ vô cùng kích động, đó đúng là thần khí của quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/603128/chuong-1141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.