Lục Hi làm như vậy, chỉ có thể kích lên cơn lửa giận của Thường Bác Vũ, tình hình hiện tại, Thường Bác Vũ cứ muốn đưa họ đi, chính phủ cũng không dễ ngăn cản, chỉ có thể phản ánh lên cấp trên, để cấp trên đến giải quyết vấn đề, bọn họ bị đưa đi, cơ bản là chuyện đã định, khiến Thường Bác Vũ nổi giận, không sợ bị đưa đi sẽ phải chịu khổ sao.
Lúc này, Thường Bác Vũ nói với sắc mặt tái xanh.
“Khẩu khí thật lớn, một đám thất phu lỗ mãng mà thôi, thực sự cho rằng mình là anh hùng gì, nhớ kỹ, thế giới này, chỉ có quân nhân mới được gọi là anh hùng, bởi vì chỉ có quân nhân mới là trụ cột của nhà nước và nhân dân, còn các cậu, chẳng là gì hết”.
Lục Hi nhìn Thường Bác Vũ, chậm rãi nói: “Quân nhân là trụ cột của nhà nước và nhân dân, nhưng đầu tiên, bọn họ cũng đi ra từ trong nhân dân, trước khi làm quân nhân, ông cũng chỉ là người bình thường, làm sao, làm quân nhân thì cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc ư?”
“Được lắm, hay cho một tên giỏi ăn nói, nhưng bất kể cậu nói thế nào, cũng không cho phép làm ô uế vinh dự của quân nhân, cũng tuyệt đối không cho phép thách thức uy nghiêm quân nhân, đưa họ đi cho tôi”.
Lúc này, một đội hiến binh tiến lên, định đưa Lục Hi và Lương Thông đi, nhưng toàn bộ người trong võ đạo của Tây Sơn đều đứng lên, người nào cũng bừng bừng lửa giận.
Thường Bác Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/603126/chuong-1139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.