Chương trước
Chương sau
Lục Hi làm như vậy, chỉ có thể kích lên cơn lửa giận của Thường Bác Vũ, tình hình hiện tại, Thường Bác Vũ cứ muốn đưa họ đi, chính phủ cũng không dễ ngăn cản, chỉ có thể phản ánh lên cấp trên, để cấp trên đến giải quyết vấn đề, bọn họ bị đưa đi, cơ bản là chuyện đã định, khiến Thường Bác Vũ nổi giận, không sợ bị đưa đi sẽ phải chịu khổ sao.

Lúc này, Thường Bác Vũ nói với sắc mặt tái xanh.

“Khẩu khí thật lớn, một đám thất phu lỗ mãng mà thôi, thực sự cho rằng mình là anh hùng gì, nhớ kỹ, thế giới này, chỉ có quân nhân mới được gọi là anh hùng, bởi vì chỉ có quân nhân mới là trụ cột của nhà nước và nhân dân, còn các cậu, chẳng là gì hết”.


Lục Hi nhìn Thường Bác Vũ, chậm rãi nói: “Quân nhân là trụ cột của nhà nước và nhân dân, nhưng đầu tiên, bọn họ cũng đi ra từ trong nhân dân, trước khi làm quân nhân, ông cũng chỉ là người bình thường, làm sao, làm quân nhân thì cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc ư?”

“Được lắm, hay cho một tên giỏi ăn nói, nhưng bất kể cậu nói thế nào, cũng không cho phép làm ô uế vinh dự của quân nhân, cũng tuyệt đối không cho phép thách thức uy nghiêm quân nhân, đưa họ đi cho tôi”.

Lúc này, một đội hiến binh tiến lên, định đưa Lục Hi và Lương Thông đi, nhưng toàn bộ người trong võ đạo của Tây Sơn đều đứng lên, người nào cũng bừng bừng lửa giận.

Thường Bác Vũ không nói lý như vậy, bọn họ không thể nhịn được.

“Làm sao, các người muốn tạo phản hả?”

Lúc này, ánh mắt Thường Bác Vũ chậm rãi nhìn quanh mọi người một vòng.

Là một tướng quân, Thường Bác Vũ vẫn khá bá đạo, hắn nói ra câu này có hiệu quả cực kỳ khác so với Trương Thuận, dưới ánh mắt của hắn, đám hiến binh cũng phải hành động, dù sao Thường Bác Vũ cũng đại diện cho quân đội, nếu vẫn cứ cố chấp, đến cuối cùng, có lẽ người chịu thiệt vẫn là bọn họ.

Đúng lúc này, Đỗ Tây Lâm vội vàng nói: “Mọi người ngồi xuống hết đi, chuyện này, chính phủ sẽ giải quyết, tất cả đừng kích động”.

Mọi người nghe vậy, mới hậm hực ngồi xuống.

Lúc này, Đỗ Tây Lâm nói với Thường Bác Vũ: “Tư lệnh Thường, nhất định phải làm vậy sao, chính phủ sẽ rất khó coi”.

Thường Bác Vũ lại lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Đây là chuyện của các ông, không liên quan đến tôi, đưa đi”.

Thường Bác Vũ ra lệnh, hiến binh lại hành động.

Lúc này, Lục Hi lại lật tay lấy ra một đôi quân hàm, ném lên bàn, chậm rãi nói: “Tôi muốn xem xem, ai có gan chó này”.

Mọi người nghe thấy lời của Lục Hi đều sửng sốt, lòng nghĩ đã là lúc nào rồi, sao Lục Hi còn không thức thời như vậy.

Nhưng khi bọn họ nhìn sang đôi quân hàm mà Lục Hi ném trên bàn, tất cả đều kinh ngạc.

“Quân hàm thống lĩnh!”

Chẳng lẽ Lục Thiên Hành này cũng là một tướng quân, anh ta còn có thân phận trong quân đội?

Trong lúc mọi người đều chấn hãi, chỉ thấy Thường Bác Vũ nhìn quân hàm trên bàn, chậm rãi nói: “Mạo nhận quân quan, cậu biết là tội danh gì không?”

Lục Hi thản nhiên cười nói: “Không biết”.

“Vậy sao, vậy tôi cho cậu biết, mạo nhận quân nhân vênh vang lừa lọc, kết án ba năm, loại cuồng ngạo to gan như cậu lại mạo nhận thống lĩnh, cậu chuẩn bị ngồi tù cả đời đi”, Thường Bác Vũ thản nhiên nói.

Hắn không tin Lục Hi lại là một thống lĩnh.
Phải biết rằng thống lĩnh như hắn, mười tám tuổi đã tham gia quân đội, từng bước dựa vào sự cố gắng không ngừng nghỉ, nghiêm túc nghiên cứu học tập, thông qua các khảo sát quân đội nghiêm ngặt và công bố tài liệu vô cùng quan trọng trong quản lý và nghiên cứu tác chiến của quân đội mới có được quân hàm thống lĩnh như bây giờ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.