Chương trước
Chương sau
Bây giờ sự việc đã được giải quyết, chính quyền cũng muốn bày tỏ một chút, tổ chức tiệc rượu để cảm ơn, dẫu sao những người này cũng đã đóng góp công sức của mình, bằng không, lại thấy chính quyền quá keo kiệt, đến một câu nói cũng chẳng có.

Mà Nguyễn Chí cũng nghe nói nhóm người Lương Thông và Trương Thuận bên đó có chút xích mích, Nguyễn Chí còn đặc biệt mời Thường Bác Vũ đến, đến lúc đó sẽ để Đỗ Tây Lâm đứng ra hòa giải cho hai bên, hóa giải mâu thuẫn.


Sự việc lần này cả hai bên đều có công góp phần trừ hại cho dân, vì mục tiêu chung mà lại kết thù kết oán với nhau, không nên cho lắm.

Lúc này, chỉ thấy Đỗ Tây Lâm ở bên cạnh Nguyễn Chí nói.

“Bí thư Nguyễn, Thường Bác Vũ đó, e rằng không dễ nói chuyện, người này nổi tiếng hiếu chiến bao che khuyết điểm trong quân, nghe nói Trương Thuận cũng chịu thiệt trước Lương Thông, nếu hắn đến không chịu nói đạo lý, việc này rất khó giải quyết”.

Nguyễn Chí nghe thấy vậy khẽ cau mày.

Ông ta và Thường Bác Vũ cũng không thân quen lắm, mỗi người một phương, bình thường cũng không qua lại, chỉ khi có việc công đi lại thì gặp qua vài lần, ông ta quả thực cũng không biết nhiều về Thường Bác Vũ.

Có điều, Nguyễn Chí nghĩ rằng có thể đạt được vị trí này hẳn là người có tấm lòng, chắc hẳn Thường Bác Vũ sẽ không để bụng những ân oán cỏn con này, đến lúc đó để Lương Thông nói một vài lời mềm mỏng nhận lỗi, việc này xem như xong.

Dẫu sao, Thường Bác Vũ là người ở cấp chính quyền, nhóm người Lương Thông cũng chỉ là người bình thường, vẫn phải cho Thường Bác Vũ chút thể diện này.

Lúc này, Nguyễn Chí nói: “Để Lương Thông xin lỗi Thường Bác Vũ, chính quyền chúng ta sẽ khen thưởng cho Lương Thông là một công dân tốt, tin rằng việc này sẽ được giải quyết một cách vui vẻ”.

Đỗ Tây Lâm nghe thấy vậy cũng gật đầu.

Để Lương Thông xin lỗi Thường Bác Vũ, ít nhiều cũng có chút uất ức cho Lương Thông, nhưng chính quyền lại khen thưởng, tin là Lương Thông cũng có thể chấp nhận, hiện tại Lương Thông không thiếu thứ gì, chỉ thiếu sự công nhận của chính quyền, phần thưởng này tuy nhỏ nhưng tin là Lương Thông cũng sẽ vui vẻ nhận, bởi vì đây là thiện chí mà chính quyền bày tỏ với ông ta, phải biết rằng chính quyền rất hiếm khi công khai giao thiệp với những người như bọn họ.

Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng giày da mạnh mẽ nện trên đất.

Chỉ thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi khuôn mặt cương nghị bước vào.

Người đàn ông này mặc một bộ quân phục được là phẳng phiu, cúc áo được cài gọn gàng, bộ quân phục trên người có góc cạnh, trên đầu đội mũ lính, khoác áo khoác tướng quân màu xanh ô liu, quân hàm thống lĩnh trên chiếc áo khoác ngoài sáng lấp lánh, trên tay còn đeo một đôi găng tay trắng, bước đi phăng phăng, là hình mẫu của quân nhân.

Còn phía sau hắn là Trương Thuận cùng một người lính cần vụ trẻ tuổi.

Chỉ thấy người này đi tới đại sảnh, ngẩng đầu lên nhìn rồi cất bước, đi về phía Nguyễn Chí, đôi giày da bê màu đen được lau chùi bóng loáng, giẫm trên nền đất phát ra âm thanh lanh lảnh.

Còn Nguyễn Chí nhìn thấy Thường Bác Vũ đi tới, cũng đứng dậy cười nói: “Tư lệnh Thường, đã lâu không gặp, cậu vẫn có phong thái quân nhân như vậy”.

Thường Bác Vũ mặt không biểu cảm nói: “Quân nhân chúng tôi luôn giữ phong thái của quân nhân, với tư cách là người đứng đầu quân nhân một tỉnh, tôi càng phải tự nêu gương”.

Hai người bắt tay, Nguyễn Chí nói: “Tư lệnh Thường nói rất đúng, chẳng trách tuổi như vậy đã làm thống lĩnh”.
Thường Bác Vũ mới hơn bốn mươi tuổi đã có quân hàm thống lĩnh, chuẩn tướng, ở thời đại hòa bình như thế này rất khó sản sinh ra một vị tướng, Thường Bác Vũ này chắc chắn cũng không phải là nhân vật đơn giản.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.