Chương trước
Chương sau
Lương Thông thấy Lục Hi và vượn khổng lồ lại biến mất trong không trung, ai cũng phải kinh hãi, nhưng sau đó bọn họ nghĩ đến, đây có thể là một loại thần thông của Lục Hi, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Nhưng nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ khó mà xua đi, các thủ đoạn mà Lục Hi thể hiện ra thực sự khiến người ta cảm thán khen ngợi, lúc này Lương Thông thực sự không biết phải hình dung tâm trạng của mình thế nào.

Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên càng ngẩn người, một con vượn khổng lồ như vậy lại có thể biến mất trong không trung, bọn họ thực sự không hiểu, Lục Hi làm được bằng cách nào.


Lúc này trên đại điện tế đàn, Lục Hi ném con vượn khổng lồ vào tế đàn chính giữa.

Ầm một tiếng, một luồng sức mạnh hào hùng giáng xuống, tràn ngập cả tế đàn, cơ thể con vượn khổng lồ bị phân giải thành sức mạnh nguyên thủy nhất, hóa thành ngôi sao rồi biến mất, còn bên cạnh Lục Hi, xuất hiện một cái đồng hồ cát màu vàng, bên trong chưa đầy thần ân màu vàng.

Nhìn số lượng lớn thần ân đó, Lục Hi mỉm cười, con vượn khổng lồ này quả nhiên không khiến anh thất vọng, nhiều thần ân như vậy cũng đủ để anh đổi lấy bốn viên Cao Hoàng Đan.

Bây giờ, anh đang vội cần nâng cao thể chất của mình, bởi vì anh cảm thấy mình đã sắp đột phá tầng thứ ba Long Đằng quyết, mình tu luyện Long Đằng quyết càng ngày càng cao, huyết mạch cự long cũng có khả năng bùng phát bất cứ lúc nào, nếu không đủ thể chất để chống đỡ, thì cơ thể có thể bị nổ mà chết, đây là việc cần coi trọng tuyệt đối.

Sau đó, Lục Hi kiềm chế các loại mê hoặc, trực tiếp đổi lấy bốn viên Cao Hoàng Đan, sau đó rút khỏi tế đàn Long Thần.

Đợi khi Lục Hi xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người đều thở nhẹ nhõm, trong lòng kinh ngạc không thôi, cũng không biết Lục Hi dùng thủ đoạn gì lại khiến con vượn khổng lồ biến mất như vậy, quả nhiên thủ đoạn nghịch thiên.

Nhưng thông thường đây đều là bí mật của võ giả, bọn họ không dám hỏi.

Lúc này, Lục Hi cười nói: “Được rồi, xong việc rồi, chúng ta về thôi”.

Đám người Lương Thông gật đầu liên tục, mọi người bắt đầu đi về.

Đợi khi bọn họ về đến thành phố Thái Nguyên đã là hơn chín giờ tối, đám người Lương Thông đưa Lục Hi và Diêu Na, Tiết Cảnh Thiên về đến khách sạn để anh nghỉ ngơi, sau đó ai về nhà người nấy.

Lục Hi thực sự cũng thấy hơi mệt, nghĩ lại, vẫn nên nghỉ ngơi một đêm thì hơn, ngày mai rồi về Tây Kinh, thế là anh nuốt một viên Cao Hoang Đan, nói với hai người Diêu Ba và Tiết Cảnh Thiên cứ tự nhiên, mình về phòng ngủ một giấc ngon lành.

Anh vừa ngủ là cho đến tận gần buổi trưa ngày hôm sau, Lục Hi mới từ từ mở mắt.

Ngáp một cái, cảm thấy trên người mình dường như có năng lượng vô cùng, Lục Hi mỉm cười, thể chất của anh lại tăng mạnh hơn, Lục Hi tin rằng không lâu nữa mình sẽ bước vào tầng thứ ba của Long Đằng quyết, đến lúc đó không biết sẽ có được năng lực thế nào, anh cũng vô cùng mong đợi.

Lúc này, Lục Hi đứng lên đến phòng khách bên ngoài, nhìn thấy hai người Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên đang xem tivi, Lục Hi chào hỏi rồi đi tắm.

Tắm rửa xong, Lục Hi vừa ngồi xuống sofa, định ăn chút đồ ăn, sau đó về Tây Kinh, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Vào đi”.

Lục Hi vừa dứt lời, chỉ thấy hai người Lương Thông và Vương Bá Hổ đi vào.

Vừa đi vào, chỉ thấy Vương Bá Hổ nói với vẻ mặt sầu khổ: “Anh Lục, anh cũng thật quá đáng, chuốc người ta say mềm, vở kịch lớn như vậy, tôi cũng không được xem”.

“Ha ha, tửu lượng kém, anh còn trách tôi”, Lục Hi khẽ cười nói.

Vương Bá Hổ cúi đầu ủ rũ, dường như vô cùng tiếc vì không được tham dự vào chuyện hôm qua.

Lúc này, Lục Hi nhìn Lương Thông bày dáng vẻ tâm sự trùng trùng, liền hỏi: “Lương tông sư, sao thế?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.