Lúc này, trong lòng Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên đều có nghi vấn, tại sao nhà họ Lương ở Tây Sơn và người đàn ông có thế lấy ra thứ đồ xa xỉ trước mắt này lại cung kính với Lục Hi như vậy, rốt cuộc Lục Hi có thân phận gì?
Bọn họ mang theo nghi ngờ, lẳng lặng nhìn Lục Hi và Vương Bá Hổ nói chuyện, trong từng câu chữ của Vương Bá Hổ, bọn họ dần cảm nhận được ông chủ này hình như không phải có tiền bình thường.
Cứ như vậy đến lúc trời tối, điện thoại của Tiết Cảnh Thiên bỗng nhiên vang lên âm báo nhắc nhở, anh ta cầm lên nhìn, lập tức sung sướng hét lớn: “Anh Lục, cuộc thi kết thúc rồi, tôi thắng ba triệu sáu trăm ngàn”.
Lúc này, Tiết Cảnh Thiên kích động đến mức mặt đỏ lên, từ trước đến giờ anh ta chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, anh ta đi lại trong phòng khách, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Tôi thắng rồi, tôi thắng rồi”.
Còn Diêu Na thì tỉnh bơ, cô ta cũng nhìn điện thoại, sau đó lại cất vào trong túi.
Lúc này, Vương Bá Hổ nhìn Tiết Cảnh Thiên hưng phấn đến sắp phát điên rồi, mặt gã đầy nghi hoặc nói: “Anh Lục, mấy triệu thôi mà, không đến mức thế chứ”.
Lục Hi liếc nhìn gã rồi nói: “Anh tưởng ai cũng giống anh vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng hả, có vài người chỉ sống thôi cũng đã dốc hết toàn lực rồi”.
Vương Bá Hổ nghe xong, gã ngượng ngùng cười, không dám nói thêm nữa.
Đột nhiên tiếng gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/603090/chuong-1103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.