Anh Phúc nghe thấy vậy liền sửng sốt nói: “Người anh em, không phải chứ, nhiều như vậy không dễ làm đâu, với tố chất con người cậu nhiều nhất cũng chỉ là ba mươi triệu, nể tình tôi có thể đưa cho cậu nhiều nhất là năm mươi triệu, năm trăm triệu nói thật là rất khó”.
Lúc này, chỉ thấy Lưu Diệu lấy một chiếc vali xách tay qua, đặt cạnh anh Phúc nói: “Anh Phúc, trong này có hai trăm ngàn, là người anh em tôi gửi anh tiền tiêu vặt, lần này, tôi nhìn trúng một tay đua, chắc chắn sẽ nằm trong top ba, chỉ cần việc này thành công, sau khi xong việc, tôi sẽ đưa anh thêm mười triệu, anh thấy sao?”
Lúc này anh Phúc nhíu mày suy nghĩ, một lát sau hắn ta mới nói: “Cậu đã nói như vậy, chúng ta làm anh em nhiều năm, không giúp cậu cũng không thỏa đáng lắm, việc này tôi sẽ đi nhờ vả phê chuẩn cho cậu, nhưng sau khi phát tài, cậu đừng quên người anh già này đấy”.
“Nói gì chứ, Lưu Diệu tôi tuyệt đối sẽ không quên anh Phúc”, Lưu Diệu thấy sự việc có hi vọng, liền cười lớn.
Lúc này, anh Phúc cũng cười nói: “Được, cậu đi cùng tôi, gần đây vừa hay tôi được thăng chức làm chủ quản, bằng không thật sự không giúp được gì cho cậu”.
Ngay sau đó, cả hai xuống xe đi lên văn phòng, không mất bao lâu đã làm xong thủ tục, số tiền năm trăm triệu đã được chuyển vào tài khoản tạm thời cho Lưu Diệu dùng làm tiền đặt cược cho cuộc đua Ông Hoàng Đua Xe lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/603082/chuong-1095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.