Đã qua hai mươi năm, không biết công lực của trưởng tộc sẽ thâm hậu đến mức nào, nhưng Lục Thiên Hành dù có mạnh đến mấy thì chẳng lẽ còn mạnh hơn được trưởng tộc hay sao.
Trưởng tộc mà xuất sơn thì chắc chắn sẽ giết chết được kẻ này.
Mà lúc này, Diệp Phùng Xuân cũng nói.
“Tôi xin giúp đỡ Linh Vũ huynh một tay. Tôi có ân cứu mạng với lãnh đạo của cảnh vệ Thượng Kinh. Người này đã từng đồng ý với tôi rằng, chỉ cần tôi yêu cầu thì người đó sẽ giúp tôi một lần dù bất kể là chuyện gì. Tôi sẽ nhờ người đó ra tay, người đó có một chiến đội đặc chủng thực lực cực mạnh, Lục Thiên Hành có mạnh đến mấy thì cũng chỉ là người trần mắt thịt, dù không giết được thì cũng có thể khiến cậu ta bị thương”.
Thiên Diệu Linh Vũ nghe vậy thì trầm tư một lát rồi nói: “Không vội, để tôi gặp gia chủ rồi nói tiếp”.
Diệp Phùng Xuân sửng sốt rồi gật đầu.
Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ nói: “Chuẩn bị xe, tôi cần đi gặp gia chủ”.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe BMW dần dần xuất phát trên đường Bàn San.
Trên xe là Thiên Diệu Linh Vũ và tám đại chấp sự.
Lúc này, bọn họ đều sầm mặt, nhíu mày rất chặt.
Từ khi gia tộc Thiên Diệu thành danh cho đến giờ, chưa giờ bọn họ phải chịu một nỗi nhục như thế. Lần này bọn họ đến gặp gia chủ, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận, dù gì cũng là bọn họ vô dụng nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/603016/chuong-1029.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.