“Đúng thế, gia tộc Thiên Diệu chúng ta trước nay luôn có nhân tài lớp lớp xuất hiện, khi đại chấp sự còn trẻ đã là nhân tài tuyệt đỉnh võ đạo, qua mấy chục năm, càng ngày càng cao thâm khó lường”.
“Ha ha, ông xem Lục Thiên Hành đó, e rằng không cần mấy phút nữa, thì sẽ bị đại chấp sự phá vỡ chân khí hộ thân, đập thành thịt nhão đấy”.
Lúc này, vẻ mặt tám chấp sự đều nhẹ nhõm, lại còn tán dóc nữa.
Theo họ thấy, Lục Thiên Hành vốn không có chút sức phản kháng nào. Cuộc chiến đấu này đã không có gì phải lo lâu hồi hộp nữa.
Lúc này, ngay cả Thôi Cảnh Ba và Diệp Phùng Xuân không hiểu võ đạo cũng mỉm cười, thở dài nhẹ nhõm.
Tên nhóc Lục Hi này thực sự lợi hại vượt qua tưởng tượng, khiến họ tổn thất nghiêm trọng, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Gia tộc Thiên Diệu là gia tộc Thiên Diệu, không cần đại tông sư Thiên Diệu Chân ra tay đã có thể hùng bá thiên hạ.
Lục Hi giãy dụa một cách khó khăn trong phạm vi ‘thất không trảm’ của Thiên Diệu Linh Vũ, ngọn lửa được hình thành từ chân khí hộ thân trên người bị đập đến mức chập chờn, dường như có thể tắt lịm bất cứ lúc nào, trông có vẻ vô cùng nguy hiểm.
Tám chấp sự của gia tộc Thiên Diệu vui vẻ tán gẫu, trong mắt của hai người Diệp Phùng Xuân và Thôi Cảnh Ba càng lóe lên vẻ hưng phấn.
Bảy tám phút trôi qua, Lục Hi vẫn không có sức đánh trả, rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/603011/chuong-1024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.