Lúc này, lão tổ xoay người lại, nhìn Ôn Nhất Hàng rồi chậm rãi đáp.
“Tôi lớn tuổi rồi, ông lại còn bảo tôi đi đánh nhau với người ta. Sao ông có thể làm gia chủ được chứ? Nhà họ Ôn thật là đời này không bằng đời kia”.
“Cái này… lão tổ, lẽ nào ông định không quản sao?”, Ôn Nhất Hàng nghe xong liền nóng nảy.
Nhưng lão tổ lại nói: “Tôi thấy việc cậu Lục Thiên Hành đó làm cũng không tệ. Các người nên được dạy dỗ một chút. Xuống núi đi, chút chuyện cỏn con thế này mà cũng dám đến tìm tôi, các người càng ngày càng không có tiền đồ”.
Ôn Nhất Hàng nghe xong, mặt đầy ngạc nhiên, nhưng ông ta lại không có can đảm cãi lại ý lão tổ.
Cuối cùng ông ta chỉ có thể chán nản quỳ dập đầu xuống đất, cáo từ rời đi.
Sau khi Ôn Nhất Hàng đi, hai cánh cửa gỗ một lần nữa khép lại.
Lão tổ đứng dưới cây đào, ngước nhìn bầu trời xuyên qua tán hoa, không biết ông đang suy nghĩ gì, nhìn có chút say mê.
Còn lúc này, Lục Hi đang ở trong một khách sạn cùng ăn cơm với đám người Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu bao cả phòng tiệc của khách sạn này, bên trong có bốn mươi năm mươi người, tất cả đều là đồng đạo võ lâm Tây Bắc.
Trên mặt mọi người đều mang theo ý cười, họ liền tục mời rượu Lục Hi.
Nhưng Lục Hi chỉ uống hai ly chứ không uống thêm nữa, mọi người cũng không dám lỗ mãng.
Trên mặt Lâm Tiêu lại càng tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602895/chuong-908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.