“Cậu bé, thế giới này không như cậu nghĩ đâu, với tính tình của ông cụ, tuyệt đối sẽ không cho phép cậu mang họ Lục, cậu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sẽ liên lụy đến bố mẹ của cậu, nói không chừng còn liên lụy đến cả nhà họ Lục, cái giá này, cậu không gánh nổi đâu”.
Lục Hi nghe xong, mỉm cười nói.
“Hồi tôi còn nhỏ, các ông có thể quyết định tôi mang họ gì, nhưng bây giờ tôi tự quyết định tôi họ gì, không ai thay đổi được, kể cả ông cụ của các ông, ông quay về giúp tôi khuyên ông ta, bảo ông ta đừng chọc vào tôi, nếu không, đừng trách tôi không niệm chút tình thân thích đó”.
Ôn Thế Cung vừa nghe lập tức dựng lông mày, lát sau mới bình thường trở lại, chỉ thấy ông ta đứng lên nói: “Hồi tôi còn trẻ, cố chấp hơn cậu nhiều, bây giờ chẳng phải vẫn ngoan ngoãn nghe lời đấy thôi, cuộc đời sẽ dạy cậu cách làm người”.
Nói xong, Ôn Thế Cung đứng lên đi ra ngoài.
Lục Hi vẫn ngồi ở đó, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi Ôn Thế Cung ra khỏi cửa, trực tiếp gọi xe đến biệt thự của Lâm Tiêu, chuyện của Lục Hi ông ta đã làm xong, hơn nữa đã làm hết sức.
Với tác phong làm việc của nhà họ Ôn, chắc chắn sẽ không cho phép anh lưu lạc bên ngoài, vì vậy, ban đầu Lục Viễn Sơn làm trái ý của ông cụ, tự ý bế Lục Hi đi, đã khiến ông cụ vô cùng tức giận.
Nếu không phải sợ Ôn Uyển ở góa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602864/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.