Vân Khả Thiên vừa nghe là đồng nghiệp của Tần Lam, lại còn đạt giải nhì thi viết, anh ta vỗ ngực nói: “Đồng nghiệp của chị Lam, lại còn giải nhì thi viết, còn gì phải nói chứ, cô cứ tùy chọn đơn vị trong thành phố Tây Kinh, tôi bao”.
Tần Lam lén nhìn Vân Khả Thiên, khóe miệng mang theo một nụ cười châm biếm.
Còn bố mẹ Cốc Tuyết nghe xong liền kinh ngạc: “Thật không? Tôi nghe nói không dễ sắp xếp thế đâu”.
Bố mẹ Cốc Tuyết vẫn không quá tin tưởng Vân Khả Thiên.
Dù sao nhìn Vân Khả Thiên thoạt nhìn cũng chỉ là chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi, không thể nào có quyền lớn như vậy.
Lúc này, Lục Hi cười một tiếng nói: “Vị này chính là con trai của Vân Thắng Quốc, lời nói vẫn cũng đáng tin ở Tây Kinh”.
Bố mẹ Cốc Tuyết ấp úng một trận, Vân Thắng Quốc là ai? Nghe rất quen nhưng không nhớ ra được.
Đúng lúc này, hai người Tiền Phàm vừa mới hoàn hồn, nghe thấy người đi cùng Trương Vệ Quốc lại là con trai của Vân Thắng Quốc bá chủ vùng Tây Bắc, bọn họ liền phun cả ngụm máu ra ngoài.
Cốc Tuyết quen biết bạn bè kinh khủng như vậy, các người còn cầu bọn tôi xin việc, đây không phải là giỡn bọn tôi sao?
Hai người nhớ tới vẻ đắc ý tự cho mình hơn hẳn người khác vừa rồi, nhất thời hận không thể tìm thấy một cái lỗ để chui vào.
Tiền Phàm liền nói với Trương Phương: “Chị ơi, chúng ta đều là người nhà, chị không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602854/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.