Vân Khả Thiên nói xong, lập tức hướng về phía Trương Vệ Quốc và nói: “Chú Trương, cháu cũng không làm khó chú, cháu không cần năm triệu kia, buổi trưa cháu mời chú ăn cơm”.
Trương Vệ Quốc mí mắt rủ xuống thấp, che giấu nhịp tim đang đập nhanh của mình: “Cùng với ai? Cháu nên biết chúng ta không thể tùy tiện ăn cơm với người ngoài”.
Vân Khả Thiên cười một tiếng nói: “Chú yên tâm, anh Lục chú biết chứ, ăn một bữa cơm với ân nhân cứu mạng của bố cháu cũng không có gì đâu”.
Trương Vệ Quốc trong lòng kinh ngạc, ông ta thầm nói: “Quả nhiên là cậu ta”.
Khi nghe Vân Khả Thiên gọi “anh Lục”, ông ta đã lưu tâm.
Bởi vì gần đây ở tầng lớp cấp cao bọn họ có một bí mật trong lòng hiểu nhưng không công bố, đó chính là chàng thanh niên họ Lục ở Tây Kinh có sức mạnh cực lớn, ngay cả ông trùm như Vân Thắng Quốc cũng vô cùng cung kính với anh.
Mọi người rối rít suy đoán, người này chắc là một người phát ngôn của một ông trùm Thượng Kinh nào đó được phái tới Tây Kinh phát triển, nếu không thì không ai có thể khiến Vân Thắng Quốc cung kính như vậy.
Lúc này, Trương Vệ Quốc nghe thấy quả thật là anh Lục, ông ta đè xuống niềm vui trong lòng, nhưng trên mặt không chút dao động nói: “Nếu là ân nhân cứu mạng của bố cháu, vậy thì nên ăn một bữa”.
“Vậy đi thôi ạ, anh Lục đang ở bên đó chờ rồi”, Vân Khả Thiên kéo Trương Vệ Quốc đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602849/chuong-862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.