Phù Đồ nghe xong, hắn ta hơi cau mày rồi nói: “Bảo ông ta vào đi”.
“Dạ”.
Hoàng Thất nhận lệnh.
Không bao lâu, dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Thất, Vương Hiển đưa Vương Lâm, Vương Khải Côn, còn có một người đàn ông trung niên chậm rãi đi vào.
“Mời ngồi”.
Phù Đồ chỉ vào ghế sofa bên cạnh nói.
Vương Hiển nhìn Phù Đồ, ông ta đi đến chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống, mặt trầm như nước.
“Dâng trà”.
Phù Đồ lại nói.
Hoàng Thất dâng một ly trà, đưa đến trước mặt Vương Hiển.
Lúc này, Phù Đồ mới lên tiếng: “Không biết ông Vương tìm tôi có chuyện gì?”
Vương Hiển hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Phù Đồ, anh biết cậu ta không?”
Vương Hiển chỉ vào Vương Lâm.
Phù Đồ mặt không biểu cảm gật đầu đáp: “Hôm qua mới biết”.
“Nói như vậy, chính là anh đánh nó thành như vậy”, Vương Hiển đè nén lửa giận nói.
Phù Đồ lại gật đầu đáp: “Không sai”.
“Hừ hừ hừ hừ”, Vương Hiển cười lạnh nói: “Phù Đồ, anh là đại ca đường phố Tây Bắc, nhưng người của nhà họ Vương tôi không phải ai cũng có thể đánh, chuyện này anh định như thế nào?”
Mặc dù Phù Đồ lợi hại, nhưng Vương Hiển cũng không phải ăn chay, chuyện này phải cho ông ta một lời giải thích.
Phù Đồ vẫn làm vẻ mặt vô cảm, hắn ta chậm rãi nói: “Đây là sự trừng phạt rất nhẹ đối với hắn rồi, vốn dĩ tôi còn định giết hắn cơ”.
Ngay cả cháu gái của anh Lục mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602784/chuong-797.html