Tề Tuyết Phong gật đầu, không nói thêm nữa mà đích thân lái xe, đưa học sinh rời đi.
Trước khi đi, Lục Hi nhận thấy ánh mắt phức tạp của Tiêu Tương dành cho mình.
Vài phút sau, con xe đã biến mất. Lúc này, Lục Hi quay người nói với Khắc Tẩm: “Lần này anh làm rất tốt. Anh ở đây trợ giúp mọi người khống chế nơi này, quản lý người dân cho tốt. Khi nào tôi làm xong việc thì cũng sẽ cho anh lợi ích”.
Khắc Tẩm nghe vậy thì cảm ơn liên tục.
Thần uy của Lục Hi không khác gì thiên thần, nếu hắn ta có thể học hỏi một chút thì hoàn toàn có thể tiến thêm một bước nữa.
Sau đó, Lục Hi từ chối lời tiễn đưa của Khắc Tẩm, một mình quay về trạm tàu, đi về nhà.
...
Mà lúc này, tại nhà họ Lục ở thành phố Nam Uy.
Ba anh em nhà họ Lục đang ngồi một chỗ, mặt ủ mày chau.
“Làm sao đây, cứ thế này thì nhà chúng ta sẽ phá sản mất”, Lục Viễn Cảnh than thở.
Việc làm ăn của gia đình vốn đã không khởi sắc là bao, mấy đơn hàng gần đây đột nhiên lại gặp lỗi thi công cực lớn, không chỉ phải đền một mớ tiền mà cũng mất luôn các đơn sau.
Phải biết rằng đơn hàng này là nguồn cung cấp cho nhà họ Lục duy trì làm ăn tiếp, nếu mất đi thì bọn họ sẽ lập tức đứng bên bờ phá sản.
Một lúc lâu sau, Lục Viễn Chí thở dài nói: “Xem ra chỉ có thể đến chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602766/chuong-779.html