Tề Tuyết Phong gật đầu: “Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không gây rắc rối cho cậu đâu”.
Lục Hi gật đầu, Tề Tuyết Phong liền dẫn theo học sinh của mình đi xem xét tranh tường ở xung quanh và thành phần cấu tạo nên địa chất nơi này.
“Tiếc là không mang theo dụng cụ vào đây”, Tề Tuyết Phong tiếc nuối.
Còn Lục Hi thì đang nhìn chằm chằm bức tượng.
Trong một địa cung như thế này, không thể vô duyên vô cớ xuất hiện một bức tượng được. Lục Hi cảm giác chắc chắn còn thứ gì đó bên trong.
Mà nhìn vẻ ngoài của bức tượng này, có lẽ là vị đại thần Tát Mãn theo lời của Barthes.
“Tại sao bức tượng này lại ở đây nhỉ? Không lẽ chỉ để làm kỷ niệm thôi sao?”
Lục Hi khổ tâm suy nghĩ.
Sau đó, chân mày anh bắt đầu giãn ra.
Anh có nhớ Barthes đã đọc mấy câu cổ ngữ mà anh không hiểu, sau đó thì trở nên điên cuồng, có lẽ là mượn sức mạnh của đại thần Tát Mãn.
Cũng có thể nói rằng, bức tượng của đại thần Tát Mãn này ẩn chứa một loại sức mạnh nào đó.
Cho nên Lục Hi mới thử thả thần thức ra, bao trùm lên bức tượng.
Lần này Lục Hi đã thành công thả thần thức ra, tiến vào bên trong bức tượng. Lục Hi mừng rỡ vô cùng.
Ai mà ngờ lúc này có một luồng sức mạnh lần theo thần thức của Lục Hi tấn công vào, Lục Hi “phụt” một tiếng, phun ra một búng máu tươi.
Đây là lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602763/chuong-776.html