Nhưng đem người sống ra hiến tế thì chắc chắn không phải loại thần linh đứng đắn gì. Lục Hi cũng không định rời đi, tiêu diệt cái tên đại thần Tát Mãn chó tha này đã rồi tính, để những người khác đỡ phải bị hại.
Anh biết những kẻ này đang thờ phụng tà giáo, nhóm người này vẫn luôn duy trì tín ngưỡng cổ xưa nhất, thờ phụng Tát mãn, nơi này chắc chắn có đồ vật gì không ai biết, anh cũng muốn tìm hiểu bí mật này.
Ngay lúc này, Tưởng Lợi Dân kêu lên: “Nhìn đi, nhìn đi, đều là lỗi do anh cả đấy. Anh khinh nhờn thần linh của người ta, tại sao chúng tôi phải chôn cùng anh chứ hả?”
Nghe Tưởng Lợi Dân nói thế, hai nam sinh kia cũng gật đầu liên tục, đồng ý với cách nói của Tưởng Lợi Dân.
Còn hai nữ sinh thì ôm chặt nhau, run như cầy sấy, không nói được lời nào.
Sắc mặt Tề Tuyết Phong lúc này đã rất khó coi, tên râu quai nón kia không chịu thả, để lại mỗi Lục Hi cũng không được, vậy phải làm sao đây, không lẽ họ phải chịu phận bị thiêu sống sao?
Đúng lúc này, Lục Hi nói với râu quai nói: “Lập tức thả họ ra, tôi sẽ tha chết cho các người, nếu không thì tự đi mà gánh lấy hậu quả”.
Râu quai nón sửng sốt, sau đó cười khà khà như nghe được câu chuyện hài lắm. Phải một lúc sau gã mới ngưng lại, vung trường đao và nói: “Bản vương còn lâu mới thả các người đi. Để xem các người cho bản vương gánh hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602749/chuong-762.html