Lời của giảng viên như vậy, Tưởng Lợi Dân không dám làm trái. Nhóm sinh viên chui vào lều ngủ.
Sau đó, Tề Tuyết Phong nói với Lục Hi: “Cậu cũng vất vả cả ngày rồi, ngủ sớm đi”.
Lục Hi gật đầu.
Tình huống đã như thế này rồi, anh cũng không từ chối được.
Thật ra Lục Hi ngủ đâu cũng được, anh là nóng lạnh bất xâm rồi, cho nên chút chênh lệch nhiệt độ này cũng không làm gì được anh.
Thấy mọi người đã ngủ, Lục Hi cũng chui vào trong lều. Dù sao lều đã trống, đằng nào cũng thế, ngủ bên ngoài ít nhiều cũng có chút không tốt với anh.
Nhưng Lục Hi vẫn để lại một tia thần thức ở chỗ thiết bị và hành lý, nếu đã được người ta mời thì phải có trách nhiệm mới được.
Cứ như vậy, anh ngủ thẳng đến sáng, Lục Hi ngáp ngủ, đi ra khỏi lều thì thấy mọi người đang nấu cơm sáng.
Lục Hi chào hỏi mọi người, còn Tưởng Lợi Dân thấy anh thì sì mặt ra.
Lục Hi thầm lắc đầu, cũng chẳng phải tại anh, cho nên Lục Hi mặc kệ.
Đúng lúc này, ở phía bắc bỗng nhiên xuất hiện một rạng màu xẹt qua.
Mọi người thấy vậy thì nghị luận sôi nổi.
“Đó là thứ gì vậy?”
Tề Tuyết Phong hơi suy tư rồi nói: “Lập tức thu thập đồ vật chạy tới đó đi. Có thể là dạng địa hình Danxia có biến đổi về lí tính đấy, rất đáng để nghiên cứu.
Mọi người nghe vậy thì vội vàng thu thập hành lí.
Lục Hi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602746/chuong-759.html