Lục Hi cũng không khách khí với gã, nếu có người mời khách, cớ sao mà không làm, vậy nên anh cũng cứ ăn thôi.
Cứ như vậy ăn từ đêm khuya đến lúc rạng sáng, cuối cùng Lục Hi cũng ăn hết một lượt trên con đường này.
Tại nhà Tri Vị Quan, Lục Hi ăn một chiếc bánh bao nhỏ cuối cùng, anh nói: “Hôm nay đến đây thôi, buổi trưa còn có việc, sắp sáng rồi”.
Vương Bá Hổ lắc đầu nói: “Đại ca đã ăn no chưa?”
Lục Hi chép miệng đáp: “Tạm được, no bảy phần rồi, vừa vặn”.
“No bảy phần? Đại ca, anh biết mình ăn bao nhiêu đồ rồi không”, Vương Bá Hổ sợ hãi kêu.
Gã cũng được coi là giàu có và hiểu biết, nhưng sức ăn của Lục Hi vẫn khiến gã kinh hãi.
Lục Hi cười một tiếng đáp: “Chuyện nhỏ mà thôi, cảm ơn đã tiếp đãi, chúng ta tạm biệt từ đây”.
Lục Hi chắp tay, dưới vẻ mặt kinh ngạc của Vương Bá Hổ, anh thản nhiên đi ra cuối đường bắt xe về khách sạn.
Về đến khách sạn, Lục Hi tính toán chút thời gian, sau đó nằm xuống ngủ.
Mười giờ sáng, Lục Hi tỉnh lại đúng giờ, đồ đêm qua ăn anh đã tiêu hóa hết sạch.
Anh rửa mặt rồi đi ra tiệm ăn sáng ngoài cửa khách sạn, ăn một bữa xong, anh gọi xe chạy thẳng đến vườn rừng Phong Hà nổi danh nhất thành phố Châu Hàng.
Vườn Phong Hà còn có biệt danh khác là Ôn Trang.
Vườn Phong Hà được xây vào năm Quang Tự, chưa xây xong đã được tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602718/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.