Chính vào lúc này, Tạ Trường Mai lên tiếng: “Anh cả, sao chúng em không biết Lục Viễn Sơn có con trai?”
“Đúng vậy, tuy rằng đây là con trai của Lục Viễn Sơn nhưng Lục Viễn Sơn cũng đâu còn là người nhà họ Lục nữa, trở lại thì biết sắp xếp thế nào?”, Lô Hiểu Dư cũng nói.
Đùa à, chuyện này bọn họ không hề được biết, tự nhiên lại xuất hiện thêm một Lục Hi, ai mà chấp nhận nổi.
Nếu Lục Hi nhận tổ quy tông thì chuyện làm ăn của nhà họ Lục cũng phải chia thêm một phần, vốn dĩ kinh tế cũng đang đình trệ, giờ lại chia thêm thì họ càng không đồng ý.
Lục Hi nghe vậy thì lập tức nhăn mày.
Mà Lục Viễn Chí thì trầm giọng nói: “Dù thế nào thì đây cũng là con của Lục Viễn Sơn, giờ đã tìm được thì chúng ta không thể mặc kệ được”.
Còn Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang thì chỉ cau mày không nói.
“Anh cả, chuyện này không thể được, ai mà biết đây có phải con trai của Lục Viễn Sơn hay là lửa đảo chứ?”, Tạ Trường Mai lại nói.
Mà Lô Hiểu Du cũng tiếp lời: “Cho dù có đúng đi nữa thì cũng không thể tính như một phòng được, Lục Viễn Sơn đâu còn là người nhà họ Lục nữa”.
Lục Hi nghe vậy thì chỉ âm thầm lắc đầu.
Sự nhiệt tình của bác cả còn khiến anh cảm nhận được chút ấm áp gia đình, nhưng vợ bác hai và dì tư làm anh chỉ thấy lạnh thấu tâm can.
Dáng vẻ im lặng của bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602709/chuong-722.html