Hai người bạn khác của Lục Hi nghe xong cũng lập tức nói: “Đúng vậy, ăn tiếp đi, làm quan cũng phải nói phải trái, chúng ta phạm tội gì mà đòi ăn thịt chúng ta”.
Thiệu Thanh thấy vậy cũng lên tinh thần, anh ta cầm đũa lên nói: “Ăn thôi, chúng ta nhiều người như vậy tôi cũng không tin ông ta có thể bắt hết được, chẳng có phép tắc gì cả”.
Mọi người nghe xong cũng hạ quyết tâm, bọn họ nhặt đũa lên ăn, nói thế nào Lục Hi cũng là bạn học của bọn họ, cùng nhau chịu trách nhiệm có gì mà ghê gớm.
Còn Tân Mỹ Dục nhìn mọi người tiếp tục ăn, cô ta hít một hơi, nâng ly rượu lên nói: “Các bạn học, hôm nay tôi không sắp xếp tốt, xin lỗi mọi người”.
Nói xong, Tân Mỹ Dục chưa từng uống rượu đã uống cạn sạch ly rượu, mặt lập tức đỏ lên.
Đám người Thiệu Thanh thấy vậy liền cười nói: “Không cần xin lỗi, có liên quan gì đến cậu đâu, đều là do bà chị dâu cả của cậu và ông quận trưởng kia ức hiếp người quá đáng, cậu không cần để ý, tình cảm bạn học mấy năm của chúng ta còn cần phải xin lỗi sao?”
“Đúng vậy, nào nào, uống rượu thôi”.
Có người đang uống cũng nâng ly rượu lên.
Mọi người rối rít hưởng ứng, giơ ly rượu lên uống cạn.
Lục Hi nhìn những bạn học này, trên mặt lộ ra ý cười, trong lòng như có một dòng nước ấm.
Lúc này, chỉ thấy ở cửa khách sạn Thịnh Vượng có mười mấy người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602689/chuong-702.html