An Trung là một trong những võ giả có nhiều hy vọng tiến vào tông sư nhất, An Gia Thần cũng rất coi trọng gã ta, nhưng hắn ta bỗng nhiên bị thương nặng nề như vậy, sợ rằng cánh cửa tới tông sư đã khép lại, nghĩ tới đây An Gia Thần liền tức giận ngút trời, nhưng công phu dưỡng khí của ông ta thâm hậu, tuy rằng đã sát tới ranh giới muốn bùng nổ nhưng vẫn có thể kiềm chế lại được.
An Trung lập tức thuật lại sự việc.
“Ngày hôm kia con trai của Diệp thần y bị một người họ Lục ở Tây Kinh đánh bị thương nên Diệp thần y có mời tôi ra tay, bởi Diệp thần y và người là bạn tốt, lại là người có ơn với chủ mẫu nên tôi liền đồng ý, chẳng ngờ sau khi tới lại không phải là đối thủ của hắn ta, tuy đã nói ra thân phận nhưng đối phương vẫn thẳng tay chém giết, tôi phải liều mạng chiến đấu mới thoát khỏi ngày chết này, mong gia chủ hãy trừng phạt hắn”.
An Gia Thần nghe xong thoáng trầm tư: “Lưu Biện”.
Bên ngoài lập tức có người đi vào, chắp tay đứng ở cửa, chính là người vừa rồi truyền lời cho An Trung.
“Lập tức thông báo cho Diệp thần y tới đây”.
“Vâng”.
Lưu Biện thưa một tiếng rồi quay người rời đi.
An Gia Thần lúc này nhìn An Trung chằm chằm nói: “Cậu đã là tiên thiên đỉnh phong, người có thể gây ra thương tổn cho cậu chỉ lác đác vài người, không lẽ tên họ Lục kia là một tông sư, hắn tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602664/chuong-677.html