Mà tiên thiên sơ kỳ so với tiên thiên đỉnh phong là gã thì càng không đáng nhắc tới, chỉ cần búng tay là xong.
Diệp Phong Xuân có ân với mẹ gã, lại là bạn thân của gia chủ, gã thay mặt đi một chuyến thì có há gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Diệp Phong Xuân nghe An Trung nói vậy thì lập tức gật đầu nói.
“Vậy cảm ơn cháu nhiều, nói thật, chú cũng chỉ có một đứa con trai mà thôi. Tuy rằng bình thường hơi nuông chiều nó nhưng kẻ này lại ra tay quá độc ác. Nếu là người bình thường thì chẳng phải con trai chú coi như mất mạng luôn hay sao? Không dạy dỗ kẻ đó một phen thì chú thật sự khó nuốt trôi cục tức này”.
“Chú Diệp cứ yên tâm, dạo này cháu cũng rảnh, đi một chuyến gặp cái tên ngông cuồng này. Thượng Kinh nằm ngay dưới chân thiên tử, đất ngọa hổ tàng long. Một tên nhà quê ở đâu ra lại dám ngang tàng như thế, đúng là nên bị dạy dỗ một phen”.
An Trung kiêu ngạo nói.
“Vậy tốt lắm, chú có hai hộp an thần dưỡng khí vừa mới điều chế ra, chuẩn bị đem vào nội các. Cháu cầm đưa cho bố mẹ dùng đi, rất có ích đấy”, Diệp Phong Xuân cười nói.
An Trung nghe vậy thì vội vàng chắp tay: “Cảm ơn chú Diệp ạ, chờ cháu về lấy cũng không muộn”.
Hai người nói thêm vài câu nữa rồi An Trung tạm biệt rời đi.
Sau khi An Trung đi, Diệp Phong Xuân thay đổi sắc mặt, thầm nói: “Dám làm loạn đến đầu Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602654/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.