Đến cả sát thần này còn xuất hiện thì ông ta cũng chẳng còn ôm hy vọng gì về con trai mình nữa. Một là Tôn Thiếu Dương làm ông ta quá thất vọng, hai là Phù Đồ quá mạnh, ông ta không có cách nào hết.
Tôn Thiếu Dương nghe điện thoại xong thì sửng sốt một lát, sau đó nhìn Lục Hi, quỳ sụp xuống.
Lúc này, hắn ta mới hiểu được người thanh niên mà hắn ta gai mắt này mới thực sự là người có quyền. Đến cả sếp Hoắc lẫn Phù Đồ đều nghe lệnh của người này thì hắn ta có là cái thá gì chứ.
“Anh Lục, là tôi có mắt như mù nên mới bắt anh phải đền xe cho tôi, tôi sai rồi, mong anh tha thứ cho tôi, lần sau tôi không dám nữa”.
Lúc này, Tôn Thiếu Dương òa khóc, quỳ gối trước mặt Lục Hi, nhìn dáng vẻ này thì có lẽ hắn ta đang sụp đổ lắm rồi.
Lục Hi nghe vậy mới chậm rãi đáp: “Anh xác nhận là không cần tôi đền nữa?”
“Vâng ạ, vâng ạ, anh Lục, tôi xác nhận một vạn lần, cái xe này anh có thể va đập thế nào cũng được, chỉ cần anh vui là được, mong anh đừng chấp nhặt tôi ạ”.
Tôn Thiếu Dương sợ hãi nói.
Lục Hi lạnh lùng cười: “Thằng này cũng không rảnh rỗi đi trừng phạt mấy người, rửa xe của tôi cho sạch, tôi cũng không buồn tính toán với mấy người làm gì”.
Tôn Thiếu Dương nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, không dám tin nói: “Anh nói thật sao, anh Lục?”
Lục Hi lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602651/chuong-664.html