Một lúc sau, Liễu Tư Vũ đứng dậy, dáng vẻ khóc như hoa lê dính hạt mưa nhìn về phía Lục Hi: “Anh Lục, ông nội tôi chết rồi, có thể cho chúng tôi cử hành tang lễ cho ông ấy, để ông ấy an tâm xuống mồ được không”.
Lục Hi yên lặng gật đầu.
Liễu Tư Vũ hành lễ, sau đó chỉ huy mọi người đưa thi thể Liễu Bồi Nhiên ra ngoài.
Sau khi trải qua chuyện này, Liễu Tư Vũ dường như đã trưởng thành, cô ta trở nên vững vàng hơn rất nhiều.
Lúc này, Lục Hi đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Tiên Hiền vẫn đang quỳ rạp dưới đất. Một lát sau, Lục Hi ngồi trên ghế sofa, anh nhìn Chu Tiên Hiền nói: “Mang cây sáo tới đây”.
Chu Tiên Hiền vội vàng nhặt ống sáo lên, ông ta cúi đầu hai tay cung kính đưa trước mặt Lục Hi.
Lục Hi chìa tay lấy, cẩn thận chơi.
Toàn thân cây sáo này đen thui, truyền vào tay cảm giác lạnh băng, không biết làm bằng vật liệu gì, phía trên khắc phù văn phức tạp, tỏa ra vầng sáng màu đen.
Lục Hi dùng thần thức dò xét, phía trên này là một pháp trận phức tạp, chỉ cần thổi ống sáo thì có thể khơi dậy trận pháp phía trên, thiết kế cũng được xem như tuyệt diệu.
Nhưng món đồ này tác dụng không lớn, hơn nữa trận pháp phía trên cần lực sinh mệnh để duy trì, Lục Hi càng không có chút hứng thú, vẫn nên cầm đi hiến tế.
Ngay sau đó, Lục Hi nói: “Chu Tiên Hiền, ông muốn sống hay chết?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602630/chuong-643.html